LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 30

Ánh đèn treo trêи tường khắc họa sườn mặt xinh đẹp của hai người, không
khí nhất thời rơi vào trầm lặng.

Lâm Duyệt Vi không biết vì sao lại nhìn ra một chút ý cười trong đôi mắt
màu đen như mực, sâu thẳm như một cái giếng cổ của cô, bực mình nói:
“Chị cười cái gì?”

Cố Nghiên Thu thật oan uổng muốn chết.

Cô nói: “Tôi không cười.”

Cô quả không cười nhưng trong lòng lại cười. Từ trước đến nay cô đã quen
với việc che giấu cảm xúc chân thật của bản thân, việc Lâm Duyệt Vi có
thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô có phần khiến cô hơi bất ngờ.

Lâm Duyệt Vi rất nhanh thu liễm sự tức giận trong lòng, giọng điệu quyết
ăn thua đủ với cô: “Ngày mốt đi, tôi sẽ hẹn nhϊế͙p͙ ảnh gia.”

Cố Nghiên Thu gật gật đầu.

Lâm Duyệt Vi lúc này chẳng còn đoan trang, bước đi như bay chạy nhanh
lên lầu rồi trở về phòng, ánh mắt Cố Nghiên Thu đuổi theo, mãi cho đến
khi nàng biến mất ở chỗ ngoặt hành lang lầu hai. Cố Nghiên Thu đứng
nguyên tại chỗ với vẻ thất thần, nụ cười tinh xảo họa trêи mặt dần dần biến
mất.

Cô bước lên lầu, mỗi bước chân đều trầm trọng, cùng một tiếng than thở
gần như không thể nghe thấy tản mát trong không khí.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.