LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 386

Một cánh tay mềm mại ôm lấy vòng eo của nàng, tiếp theo đem cả người
nàng ôm vào lồng ngực, mang nàng đi đến mép giường ôn nhu nói:
“Dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Ngón tay Lâm Duyệt Vi bóp lấy cánh tay cô, Cố Nghiên Thu mặt không đổi
sắc, Lâm Duyệt Vi dùng sức đẩy cô, Cố Nghiên Thu nghiêng người ngã
xuống…..

Lâm Duyệt Vi đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là ván giường thô ráp, quả nhiên là nằm mơ, mơ thấy quái
gì vậy chứ. Nàng nuốt nuốt yết hầu khô khốc, ánh mặt trời ngả về tây, ánh
sáng cam vàng xuyên thấu qua rèm sáo tiến vào.

Lâm Duyệt Vi đổ mồ hôi lạnh, trong người thoải mái không ít, nàng xốc
người rời giường, cầm áo ngủ định đi tắm rửa một chút. Đi đến cửa toilet,
Lâm Duyệt Vi dừng bước chân lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn nhìn
phía sau, sợ Cố Nghiên Thu từ trong phòng bỗng nhiên lòi ra.

Có lẽ là sinh bệnh, nên tâm lý yếu ớt một chút, Lâm Duyệt Vi ngồi ở trêи
giường, nhấc không nổi cái ʍôиɠ, biết mình nên đi tập luyện, nhưng trong
lòng luôn có một âm thanh khuyên nàng nên tạm nghỉ một chút.

Lâm Duyệt Vi cuộn người mình lại trong chăn, lấy di động gọi điện thoại
cho mẹ nàng. Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu điện thoại vang hai tiếng không có
người bắt máy, nàng liền nhắn tin là gọi nhầm số.

Vang một tiếng, mẹ Lâm liền nhận điện thoại.

“Alo.”

“Gọi lộn số.” Lâm Duyệt Vi bật thốt lên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.