LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 384

cũng nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười nói:
“Đừng quậy.”

Lâm Duyệt Vi nghe được chút ôn nhu từ giọng nói của cô, da gà tức khắc
nổi đầy người, thân thể cũng không còn nặng nề như lúc vừa tỉnh, ngồi dậy
nói: “Sao chị lại đây?”

“Thì chị ở đây mà, ở đây thì sao?”

“Chị…..”

“Nghe lời….”

Thanh âm lại mềm nhẹ xuống, rồi mang theo áp lực không thể trái lời. Lâm
Duyệt Vi ngẩn ra một chút, chờ cô đắp khăn lông lên trán mình mới phản
ứng lại, không gian trêи giường quá nhỏ, nàng nhảy từ trêи giường xuống
kêu: “Cố Nghiên Thu.”

“Ở đây.”

Lâm Duyệt Vi tránh cô như rắn rết, cảnh giác mà nhìn chằm chằm cô: “Rốt
cục chị vào đây bằng cách nào?”

“Không phải chị nói rồi sao? Thì tự vào.” Cố Nghiên Thu nở nụ cười.

“Có người không? Nơi này có người lạ….” Lâm Duyệt Vi không biết sao
lại hướng về bên ngoài kêu lên.

Cố Nghiên Thu thở dài.

Lâm Duyệt Vi mở cánh cửa ra: “Chỗ này có bảo vệ, tốt nhất là chị chạy
nhanh đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.