LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 383

Lâm Duyệt Vi uống thuốc hạ sốt xong, nằm trêи giường trong phòng ngủ
ký túc nghỉ ngơi, điều hòa khô hanh, ký túc xá chỉ còn một mình nàng, chỉ
có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng ho khan rầu rĩ của chính mình.

Thấm thuốc, Lâm Duyệt Vi khép hờ hai mắt rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.

Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, ánh sáng ngoài của sổ chiếu vào như nhỏ
giọt, cửa kính ngăn trở không khí oi bức bên ngoài cùng độ ấm áp bên
trong. Lâm Duyệt Vi nhíu mi, thân thể vẫn rất nặng nề, trước mắt bị một
tầng sương mỏng che lại, kỳ quái mà lóe lên hình ảnh mơ hồ.

Một bàn tay hơi lạnh phủ lên trán của Lâm Duyệt Vi, rồi một giọng nói
quen thuộc vang lên, “Sao em lại đột nhiên phát sốt? Là quá mệt mỏi
sao?”

Lâm Duyệt Vi giật thót một cái, nếu không phải lúc này cơ thể nàng nặng
nề như bị đá đè, nàng đã bật người ngồi dậy, hiện tại nàng chỉ có thể nhúc
nhích cánh tay, dựa theo xúc giác, cố gắng mở mắt nhìn người trước mặt:
“Sao chị lại ở đây?”

Nàng lại nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng ký túc xá vẫn đóng chặt.

Cố Nghiên Thu cầm khăn lông trêи tay, Lâm Duyệt Vi sờ sờ trán mình, ẩm
ướt lạnh lạnh, không thể nghi ngờ là cô mới vừa lấy khăn lông đắp lên trán
nàng xong, Cố Nghiên Thu không đáp lại câu hỏi vừa rồi của nàng, cầm
khăn lông vào toilet, nghe âm thanh giống như đang giặt khăn lông, không
bao lâu thì bước ra.

Cô không mỉm cười, cũng không thấy biểu tình nào khác, mặt mày rất rõ
ràng, đến gần nàng, khom lưng, vươn bàn tay đến.

Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu, né tránh khăn lông cô đưa qua, Cố Nghiên Thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.