LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 440

thể tác hợp đến nước này, quả thực vô khổng bất nhập[1].

[1] chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào

“Mẹ trộn lẫn gì chứ?”

“Mẹ làm vậy con rất khó ở,” Lâm Duyệt Vi nói, “Bỏ mặc cảm xúc của con
đi không sao, nhưng vừa rồi mẹ ngáng chân con, làm con té vào lòng người
ta, mẹ không cảm thấy sẽ khiến chị ấy xấu hổ sao?”

“Không có a.” Bà Lâm cảm thấy Cố Nghiên Thu còn rất vui.

“Người ta xấu hổ là xấu hổ ở trong lòng đó, mẹ nhìn ra được sao? Cố
Nghiên Thu không nói là bởi vì rộng lượng, mẹ không thể bởi vì người
khác rộng lượng mà được một tấc lại muốn tiến một thước đi. Là ai từ nhỏ
đến lớn giáo ɖu͙ƈ con phải hiểu được cách tôn trọng người khác, chính mình
không muốn, thì đừng đẩy cho người khác.”

Bà Lâm nghẹn lời một lát, “Được rồi được rồi, mẹ sai rồi được chưa?”

“Biết sai rồi vậy có sửa đổi không?” Lâm Duyệt Vi khoanh tay trước ngực,
híp mắt nhìn mẹ.

“…… Sửa sửa sửa.” Bà Lâm không có chỗ trốn, ủy khuất mà nói.

“Mẹ à.” Như thế nào đi nữa thì Nhiễm Thanh Thanh cũng là mẹ nàng, Lâm
Duyệt Vi chỉ có thể bất đắc dĩ mà bổ sung nói, “Lần sau đừng tái phạm
nữa.”

“Con nói trước đó có ước định là gì đấy?”

“Bí mật của bọn con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.