LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 650

“Nói gì chứ? Kêu mình từ bỏ Thu Thu á? Không đời nào.” Giang Tùng
Bích dùng một giây nhập diễn, chỉ trời mà nói, “Sơn vô lăng, thiên địa hợp,
nãi dám cùng quân tuyệt. Quân làm như bàn thạch, thϊế͙p͙ làm như bồ vĩ, bồ
vĩ nhân như tơ, bàn thạch vô dời đi……”[2]

[2] Dịch: Cho dù nước sông chưa cạn, trời đất hợp làm một, cũng không
dám cùng người chia lìa. Người là bàn thạch, Thϊế͙p͙ là bồ di, Bồ di day như
tơ, Bàn thạch khó chuyển dời…

“Cậu có phải bị chứng suy nghĩ chủ quan không? Hay là bị cháy hỏng đầu
óc, ai làm bàn thạch bồ di với cậu, cậu thích thì tự đi mà làm, lại còn bàn
thạch lại còn bồ di.” Lâm Duyệt Vi tính đánh vào ót cô, bị Giang Tùng
Bích nghiêng đầu né tránh, nói: “Ý mình đã quyết, không cần khuyên nữa.”

Lâm Duyệt Vi: “……”

Đang lúc nàng tính toán xem phải làm sao để giúp Giang Tùng Bích dừng
cương trước bờ vực, Giang Tùng Bích đột nhiên thu liễm dáng vẻ thần thần
đạo đạo ban nãy, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm nàng bằng hai mắt hỏi:
“Sao cậu lại để ý vấn đề tình cảm của mình như vậy, chẳng lẽ……”

Lâm Duyệt Vi đoán được cô muốn nói gì, ngắt lời cô: “Mình đương nhiên
quan tâm cậu.”

“Trước giờ mình yêu đương có bao giờ thấy cậu quan tâm như thế, còn vắt
hết óc mà bịa đặt các loại lý do tới hủy nhân duyên của mình nữa? Tỷ như
nói chị ấy bị lãnh cảm.”

Mặt Lâm Duyệt Vi tối sầm, đó là chuyện xấu hổ nhất trong nhân sinh của
nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.