LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 677

nàng lại không tìm ra lý do để ở lại, đột nhiên nói muốn ở lại qua đêm cũng
quas kỳ quái.

Hai người phí hoài tâm tư, ánh mắt ở trêи không trung chạm phải nhau, cả
hai cùng mỉm cười.

Lâm Duyệt Vi ngáp một cái thật dài thật dài, giống như giây tiếp theo có
thể ngủ quên mất.

Cố Nghiên Thu nắm bắt cơ hội, tuy tốc độ mau nhưng không nghe ra chút
cấp bách nào, thanh âm ổn đến nghe không ra cảm xúc, nho nhã lễ độ:
“Nếu không hay em ở lại đây ngủ đi, dù sao ngày mai cũng không cần đi
làm, phòng của em mỗi tuần đều được dì giúp việc quét tước, đệm chăn,
khăn trải giường cũng được thay mới định kỳ, hôm qua mới vừa đổi.”

Lâm Duyệt Vi lộ ra thần sắc suy tư, ỡm ờ đáp ứng: “Vậy cung kính không
bằng tuân mệnh.”

“Đây vốn dĩ là nhà em mà.” Cố Nghiên Thu cười.

Lâm Duyệt Vi quên mất căn biệt thự này đứng dưới tên của nàng, không
khỏi nghĩ tới một ý niệm kỳ quái: Cố Nghiên Thu ở đây có giống kim ốc
tàng kiều trong truyền thuyết không a.

Tóm lại Lâm Duyệt Vi đã thuận lợi ở lại, nàng nhắn tin báo với bà Lâm
mình không về nhà ngủ, một giây tiếp theo bà Lâm đã gọi điện thoại lại.

“Cô không về nhà tốt xấu gì cũng cho tôi biết cô ở lại đâu qua đêm chứ?”
Bà Lâm nói.

“Con mà mẹ còn không biết sao, thì là nhà Giang Tùng Bích, mấy người
bạn cũ thôi, mẹ đều biết hết mà.” Lâm Duyệt Vi càng nói càng hàm hồ, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.