LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 69

Cô căn bản không nghĩ nhiều tới vậy, cũng không chú ý như thế.

Lâm Duyệt Vi nhìn cô, nói: “Vậy sao không gọi người thay? Cần gì phải
chờ tôi nói?”

Cố Nghiên Thu cảm thấy nàng như vậy khá thú vị, đây là lần đầu tiên sau
khi về nước cô cảm thấy thoải mái như vậy, vừa lơ đãng, vừa chậm rãi,
thuận theo nàng chững chạc đàng hoàng đáp: “Ừm, bởi vì tôi ngại.”

Lâm Duyệt Vi: “……”

Cố Nghiên Thu ho nhẹ một tiếng, cúi đầu uống trà, hàng mi dài rũ xuống,
vững chắc mà che giấu cảm xúc của cô.

Lâm Duyệt Vi cũng cảm nhận được đối thoại có chừng mực giữa hai người
tựa hồ đi hơi quá xa, quay đầu đi, nhìn ra bầu trời đêm thăm thẳm bên
ngoài.

Giữa hai người là một khoảng lặng dài an tĩnh.

Tận đến khi đi đồ ăn được dọn lên, hai người mới nhìn vào mắt nhau, dều
tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng những cảm xúc nơi đáy lòng đang theo hương trà mà
gợn sóng.

***

“Tôi không về với chị, tối nay tôi về nhà.” Dùng xong cơm, Lâm Duyệt Vi
cự tuyệt lời mời cùng Cố Nghiên Thu lại lần nữa ngồi chung một chiếc xe.

“Về nhà em sao?”

“Ừm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.