LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 950

Cố Nghiên Thu ngầm hiểu: “Nếu không chị ở trong xe chờ em?”

“Không cần.” Lâm Duyệt Vi cúi đầu đánh chữ, “Bây giờ em nói với ông ấy,
nói chị đưa em tới.” Qua vài giây, nàng liền nói, “Được rồi, ba em đã đồng
ý.”

***

Số lần Cố Nghiên Thu gặp ông Lâm chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay, khí
chất ông không giống đại đa số thương nhân, mà giống một giáo sư đại học
hào hoa phong nhã, có lẽ cũng vì ông thường xuyên đảm nhiệm trọng trách
người đại diện phát ngôn, và xuất ngoại diễn thuyết, ông đã thay bộ âu
phục, bằng một chiếc áo len tím đậm trẻ trung thời thượng, quần dài màu
đen, ông vốn dĩ đã soái, lại bảo dưỡng rất tốt, nên thoạt nhìn cùng lắm chỉ
ngoài ba mươi, đứng trước mặt Lâm Duyệt Vi thì không giống ba nàng, mà
giống anh của nàng hơn.

Cố Nghiên Thu: “Chú Lâm.”

Ông Lâm gật gật đầu.

Ông Lâm dẫn hai người vào tiểu khu, xoát gác cổng vào thang máy thẳng
một đường, mới tới trước một cánh cửa phòng.

Trong khoảnh khắc này Lâm Duyệt Vi đặc biệt sợ phía sau cánh cửa này sẽ
có một người phụ nữ xa lạ xuất hiện, sau đó ông Lâm sẽ giới thiệu với nàng
người này là ai vân vân, nàng khẳng định sẽ quay đầu bỏ đi.

Ông Lâm dùng ngón tay ấn lên cửa, khoá cửa theo tiếng mà mở ra.

Ông Lâm bước vào trước, đứng giữa huyền quan đổi giày, rồi cầm hai đôi
dép lê mới ra, nói: “Hai đứa vào đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.