LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 969

“Cố tổng, người rốt cuộc xem em là gì vậy hả?”

Cố Nghiên Thu khẽ hôn lên cánh môi nàng, một tay nâng niu mặt nàng,
nhìn vào mắt nàng, chân thành mà nói: “Xem em là bảo bối của chị.”

Lời âu yếm bay vụt lên trời không kịp bắc thang cũng không hề giảm xóc,
Lâm Duyệt Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa, vì vậy mà mặt đỏ.

“Chị……”

Cố Nghiên Thu thuận tay ấn lấy gáy nàng, để nàng dựa vào lòng cô, hai
người trao cho nhau một nụ hôn sâu.

Lâm Duyệt Vi hốt hoảng mà lên lầu, mãi cho đến khi Cố Nghiên Thu đưa
áo ngủ đến tay nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, đầu nặng chân nhẹ
mà vào phòng tắm.

Sau khi tắt đèn, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh trở nên đều đều dài
lâu, Lâm Duyệt Vi mới mở mắt, nhìn sắc đêm bên ngoài ô cửa sổ đến tận
bình minh.

Lâm Duyệt Vi lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức trêи di động của Cố Nghiên
Thu, tới 7 giờ rưỡi mới kêu cô dậy, Cố Nghiên Thu giơ tay ấn một bên
huyệt thái dương, lông mi rung động vài cái mới chậm rãi mở mắt ra.

Lâm Duyệt Vi dùng hai tay dâng quần áo lên: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong,
mời xuống lầu dùng bữa sáng.”

Cố Nghiên Thu nhìn đôi mắt nàng che kín hồng tơ của các mạch máu, chưa
nói gì, đã duỗi tay kéo cổ nàng, ôm nàng vào lòng trong chốc lát.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.