LAN HỮU - Trang 38

nghỉ. Gặp hàng, các cô vào hàng, nếm cái "mùi thiền" của mơ xanh cùng
dưa chuột chấm muối. Không gặp hàng, các cô ngồi nghỉ tạm trên những
tấm đá dọc đường. Tôi, tôi thích các cô ngồi nghỉ ở bên đường hơn. Vì khi
đó thì Hữu thế nào cũng ngồi cạnh tôi. Cũng có khi mệt quá, thì ngồi lả bên
mình tôi, vịn tay và tựa má vào vai tôi. Trong lòng tôi lúc ấy đã nhẹ nhàng.
Nỗi lo Hữu nghi tôi đã không còn nặng một bên lòng. Tôi tự cười mình là
hay "bỗng khống chuốc não mua sầu": câu nói của Hữu đêm qua, chẳng qua
là "gặp đâu nói đấy", chứ không có ý gì sâu sắc cả.

Những tiếng vang trong rừng núi, họa theo những tiếng "Nam mô"... Những
màu phấn trắng, son hồng, điểm xuyết thêm vào những sắc lá xanh, đá
xám... Bao nhiêu những thứ lọt vào mắt, vào tai tôi lúc ấy, đều là những
khúc nhạc du dương, những bức tranh rực rỡ: Những tác phẩm mà tạo hóa
và loài người đã góp tài, góp sức để tô điểm thêm cho cuộc đời hạnh phúc
của tôi trong một, vài giờ. Hạnh phúc ấy làm say sưa lòng tôi. Tôi quên cả
mỏi chân. Tôi quên cả nỗi lo ngại đường xa, trời tối. Nhưng mà Hữu lo
ngại. Trong một lúc mà trời u ám như sắp đem màn hoàng hôn phủ kín thế
gian, Hữu săn đón hỏi một người hành khách:

- Thưa ông! Đã gần đến chùa Hang

3

chưa, ông?

Người hành khách cười mà đáp:

- Còn xa!

Tức thì Hữu đưa cặp mắt kinh ngạc nhìn tôi và hỏi tôi:

- Thế thì bao giờ mới đến nơi?

- Chúng ta chịu khó đi luôn, đừng nghỉ nữa! Tôi đáp.

- Nhưng không nghỉ, mệt, đi làm sao được?

- Mệt thì "Nam mô" lên! Phật phù hộ cho đỡ mệt.

- Thật thế à? - Hữu ngơ ngẩn hỏi.

- Anh ấy nói bịa đấy! Có "Nam mô" nó lại mệt thêm thì có! - Sâm cười nói
chêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.