LAN HỮU - Trang 70

- Nhà thơ có khác! Nói câu nào cũng sặc những mùi thơ!

Nói xong tôi hôn cái nụ hải đường rồi bỏ vào trong túi chiếc áo gi lê tôi mặc
ngoài lần áo lót. Trông lên thì mắt Lan đã đỏ hoe và đẫm lệ. Cái khổ kiệt ly,
làm cho tôi thoáng trông thấy cái tương lai mờ ám. Một tay vịn tay Lan,
một tay rút mùi soa với lên lau nước mắt cho Lan, tôi bàng hoàng nói:

- Lan đừng khóc! Lan khóc lòng tôi khổ lắm! Xa nhau có mấy ngày, đã đau
đớn cho Lan đến thế! Rồi đây, nhỡ không may có lúc phải xa nhau hàng
mấy tháng, mấy năm, hay suốt đời không nhìn thấy nhau nữa, còn đau đớn
cho Lan đến thế nào?...

Tôi còn muốn nói nữa, nhưng Lan đã rũ người ra và ngả vào lòng tôi. Tôi
vội vàng đỡ Lan, muốn xốc Lan đứng lên, song người tôi cũng bủn rủn, hết
sức mạnh. Thành thử ra hai gối Lan thì quỳ xuống bụi cát tường mọc dưới
chân tôi, còn đầu Lan thì gục vào đầu tôi. Lan nức nở khóc. Những giọt
nước mắt nóng của Lan, thấm qua lần áo lót vào đến ngực tôi, tôi tưởng như
nó làm cho phần hồn tôi, phần xác tôi cũng sắp sửa tan ra thành nước cả!
Tôi hối hận câu nói của tôi đã thêm một vết thương cho trái tim Lan đương
đau đớn sẵn. Tôi muốn tìm lời khuyên giải, song óc tôi đã tê dại không còn
nảy ra một ý tưởng gì... Một lúc sau, xa nghe tôi thấy tiếng thím tôi giục
người nhà gọi tôi về ăn cơm. Tôi như người chợt tỉnh, vội lay Lan và gọi
Lan:

- Lan! Thôi Lan! Có người ra kìa! Đừng khóc nữa!

Lan ngửa mặt lên nhìn tôi. Tôi lau nước mắt cho Lan, rồi cúi xuống hôn
Lan, một cái hôn nồng mặn và kéo dài. Ngoài cửa vườn đã có tiếng gọi tôi.
Tôi vội dời môi Lan ra, vừa lên tiếng đáp, vừa đỡ Lan đứng dậy. Lan bảo
tôi:

- Thôi Ngọc về ăn cơm không có nhà đợi!

Tôi vuốt ve bên má Lan:

- Nhưng Ngọc xin Lan đừng khóc nữa đấy nhé!

Lan gật đầu. Tôi còn hôn Lan một lần nữa, rồi mới buông Lan đứng lại một
mình bên gốc hải đường mà quay ra...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.