LÃN ÔNG - Trang 120

Thượng.
Ngồi trong chiếc võng treo trên sập ngự, trông ngài như vừa được sống lại.
Chúa nói:
- Hôm nay ta tự thấy sảng khoái và dễ chịu.
Và sau nụ cười dữ dằn, quay về phía thầy thuốc Nguyễn Quý, với một
giọng bình tĩnh đến ghê sợ, ngài phán to:
- Nếu các vị quế và phụ tử cho ta sức mạnh và ngon miệng, vậy là các
người đã có một sai lầm vì lâu nay đã dùng không kiểm tra các vị thuốc
công phạt và phát tán, phải không?
Mặt tái mét, Nguyễn Quý vừa lắp bắp nói vừa lạy:
- Muôn tâu Chúa thượng, chúng thần không biết chứng sốt giả sẽ được
ngăn chặn bởi những vị thuốc đó.
Ngài còn tiếp tục:
- Cụ đây thực sự có nhiều kinh nghiệm mới dám kê đơn như vậy. Chính
đích danh cụ là người ta vời đến cho Thế tử. Tại sao Thái y viện lại không
muốn tin dùng hả? Cút đi!

Bấy nhiêu chiếc đầi và lưng cúi gập xuống, tất cả như một manh chiếu to
cuốn lại, lạy xong rồi bước giật lùi đi ra.

Trong ngày hôm ấy, khi tên ông được mọi người biết đến cũng là lúc ông
trở thành mục tiêu của những cái nhìn trộm lén lút. Chúa thượng ra lệnh
cho quan Chánh đường từ nay chỉ công nhận người thầy thuốc duy nhất của
Thế tử là vị y sư tôn kính của đất Nghệ An và cấm chỉ mọi cách chữa bệnh
đưa ra từ Thái viện.

Nghe tin này, Lê Hữu Trác cảm thấy đầu tóc như dựng ngược lên dưới mũ
cánh chuồn. Ôi, mãi mãi không bao giờ được trở về với người vợ thân yêu,
với Lâu – đứa cháu nội – với tất cả bà con thân thuộc và cả núi rừng nữa
sao?

Trớ trêu thay cho số phận! Ông đã tự hứa với mình là cứ để các thầy lang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.