LÃN ÔNG - Trang 123

sự khuấy động trước khi vào hầu mạch Thế tử.

Thoạt đầi, trông nước da mặt xanh nhợt, hơi thở khó khăn, bụng lại chướng
to, tứ chi khẳng khiu, ông thấy rõ ràng chỉ mới trong vào mươi ngày thể
trạng của Thế tử đã kém đi rất nhiều.

Dưới những múp ngón tay, ông nhận thấy mạch hoạt mềm và trơn tựa các
hạttrai mài nhẵn trườn nhanh lui tới, mạch ấy bị cuốn theo dòng chất lỏng
gây nên chứng thở ác tính nhập vào ruột và tiết ra một lượng dịch khá lớn.

Bụng dưới của Thế tử rõ ràng đang chướng lên. Ông khám kỹ, thấy làn da
còn căng và bóng, nhiều mạch máu li tuổi ngang dọc nổi lên, rốn lồi to dễ
bằng ngón tay cái.

Lê Hữu Trác mỉm cười với người bệnh nhỏ tuổi và ra hiệu cho nội thị mặc
áo quần lại cho Thế tử. Tuy vậy, ông chưa nghĩ đến việc chào Thế tử và cáo
lui theo lệ thường. Ông vẫn ngồi đối diện với cậu bé con.

Cậu bé tiếp tục chằm chặp nhìn ông với một nhãn lực khác thường làm ông
bối rối. Đôi mắt cậu ta chứa đựng cả một thế giới lặng im bất động khiến
người thầy thuốc già chìm đắm trong sự chăm chú âm u của chúng. Trong
luc chờ đợi, ông cũng không hiểu sao mình không thể rời được cậu bé.

Ông thấy được cả những từ ngữ hình thành trên môi cậu bé đến khi một
tiếng ho khẽ từ cuối gian phòng nhắc ông trở về với thực tại, ngăn không
cho ông biết chắc chắn là mình đã nghe được gì.
- Cụ đang tự hỏi làm sao đưa được người bệnh này qua cơn nguy khốn hiện
nay?

Phải chăng đây là những lời nói tỉnh bơ và điềm nhiên của Thế tử?

Viên quan nội thị lại ho lên lần nữa báo hiệu cuộc khám bệnh kết thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.