LÃN ÔNG - Trang 124

Đúng lúc chiếc màn giữa lối đi kín đáo buông xuống, vị y sư bắt gặp ánh
nhìn của cậu bé, tưởng như có một nụ cười tinh nghịch ở tận sâu thẳm bao
la.

Ra khỏi hành lang, một nội thị giằng ông ra khỏi tay quan nội sai và kéo
ông đến sau một cột trụ.
- Bà Chánh cung nói với cụ là bà rất hoan hỉ về sức khoẻ hiện nay của Chúa
Thượng và hỏi cụ thấy thế nào về Đông cung Thế tử. Bà cho phép cụ nói
rõ tất cả sự thật sau cuộc chẩn đoán vừa rồi.
Ông buột miệng trả lời rằng ông chỉ là một người miền núi quê mùa bỗng
nhiên được Chúa thượng biết đến. Ông không thể nào phát biểu ý kiến một
cách chính xác trước khi thấy kết quả những đơn thuốc vừa rồi. Ông bỗng
nhiên nhớ lại cần phải thực hiên kiểu giả vờ xin lỗi và những lời khất lần
lữa để làm lá chắn cho mình. "Quả vậy, không có sự lựa chọn nào khác!"
như viên quan hộ tống đầu tiên vừa cười vừa trả lời với ông trên đường ra
kinh đô. Mà đúng là Soạn đã nói điều gì đó với ông về việc này? Nhưng
trong giây phút khẩn cấp này, ông thấy phải tiếp tục:
- Xin cảm ơn ông, tôi nhờ ông vui lòng tâu lên bà Chánh cung những lời
biết ơn chân thành.
Chưa dứt lời, Quận Huy – quan Chánh đường đã cho người đến tìm.
- Cụ đã hầu mạch Thế tử, cụ thấy thế nào?
- Từ khi gặp lần trước, tôi thấy Thế tử nay còn yếu hơn. Lúc này sự chẩn
đoán của tôi là hết sức dè dặt.
Quan Chánh đường nói rất đỗi lo lắng:
- Liệu có những vận may nào có thể đưa Thế tử ra khỏi tình trạng này
không?
- Xin thưa, nếu sự hao tổn nguyên khí và sự thiếu máu không phải từ bệnh
tình gây nên mà do sự lạm dụng những vị thuốc công phạt thì ngược lại,
những vị thuốc bổ dưỡng lại có thể có hiệu quả tốt như một trận mưa trời
ban xuống đám đất cỏ khô cằn và do đó trong vài ngày tới tôi mới có thể có
ý kiến.
- Vậy xin cụ sớm kê đơn cho! Xin cụ hãy tận dụng mọi khả năng của cụ -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.