LÃN ÔNG - Trang 125

Quan Chánh đường nói với giọng khẩn thiết, môi điểm nhẹ một nụ cười.
Tất cả phép lịch lãm tinh tế của ông trong mọi cử chỉ và trong cách ăn mặc
bỗng nhiên phát ra một sự rạng rỡ nguy hiểm mâu thuẫn với phong thái
trên.

Vị y sư không phải không hay biết về những quyền lợi đang có vấn đề
trong vụ này. Con người tin cẩn của Chúa Trịnh Sâm và là người phục dịch
mật thiết nhất cho Chúa – quan Chánh đường sẽ tiếp tục thu tóm trong tay
mọi quyền lực với điều kiện là không có sự thay đổi nào làm cho phe cánh
đối địch của người con trưởng đã trưởng thành và co sức khoẻ bị tước
quyền là Trịnh Khải thắng thế. Đòi hỏi cấp thiết của quan Chánh đường là
Chúa Trịnh và cả Thế tử Trịnh Cán phải được cứu sống để bảo đảm cho
ông còn nhiều năm dài giữ cương vị phụ chính. Điều cốt tử nhất là ông già
miền núi đã được chỉ định là người thầy thuốc duy nhất trong triều chữa
bệnh cho Chúa và Thế tử. Ông ấy phải thành công nếu chính bản thân ông
muốn hy vọng sống. Vậy là cái quyền lực mà trước kia ông lánh xa, khinh
bỉ, tránh né và rất sợ hãi thì nay ông đã bắt gặp lại. Cái quyền lực đó rất cần
đến sự tài ba của ông để tồn tại lâu dài.

Dáng ủ rũ, vị y sư bắt tay vào kê ngay đơn thuốc. Ruột gan ông bị kích
động bởi một cơn giận dữ bất lực, nỗi khiếp sợ và điều ghê tởm âm thầm
lại càng thêm gay gắt bởi

Ông thêm vào đơn thuốc trước đây bốn lạng bạch truật trộn với mật ong,
một lạng địa hoàng bắc, một đồng cân gừng sao cháy, bốn đồng cân ngũ vị
nam và hai đồng cân đàn hương tươi. Tất cả được nấu thành cao ngự tiến
với nước nhân sâm sắc lại.

Sau khi kê xong, đơn thuốc được giao lại cho viên Thị dược kèm theo một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.