LÃN ÔNG - Trang 127

lẫn đêm.

Đoán trước sự căm ghét đàng sau thái độ cố chấp nặng nề của tên này, vị y
sư đành phải nghe lời, tự nhủ mình là phải báo ngay việc này lên quan
Chánh đường, nếu không được thì đến viên Quận hầu trẻ. Như một tù nhân,
ông phải túc trực trong căn buồng cạnh phòng Chè. Phòng này vắng người.
Không biết số thầy lang Thái y viện đi đâu rồi? Người ta đã làm gì họ?

Viên nội thị trẻ đưa bữa ăn tới tán chuyện:
- Thưa cụ, kẻ hầu hạ hèn mọn này không biết điều gì đã xảy đến với họ
trong trường hợp này, họ có được trở về nhà hay đang bị giữ trong phủ
chúa chờ ngày xét xử. Sáng nay, họ vẫn còn ở đây, ngoại trừ ông thầy thuốc
Châu người Trung Hoa thường có ý kiến trái ngược và không thường xuyên
đi lại với họ. Ông thầy thuốc này rất được bà Chánh cung tin dùng, vợ ông
ta cũng là nữ tì tin yêu của bà. À, cụ có cần dùng loại trà pha đậm hơn
không?

Ngồi một mình, vị y sư tự cho mình được tự do trốn về Hương Sơn trong
tâm tưởng. Núi rừng thân yêu gần vào mùa hạ rồi. Trong sâu thẳm của phủ
liêu tù hãm này, từng luồng từng luồng không khí quê hương thoang thoảng
mang đến cho ông chất thơm của nhựa cây và cẢ vị mặn của gió...Giờ phút
này, người vợ hiền của ông dang đi giữa sân nhà và Lâu, đứa cháu cuối
cùng của dòng họ bước theo sau...Ông đang theo dõi với con mắt thầm
phục dáng đi trẻ trung của người vợ dù tuổi đã cao... và cả những bắp chân
rám nắng chắc nịch của thằng bé. Bỗng nhiên ông bị kéo lại thực tại bởi
một câu hỏi vô cùng nghiêm trọng của hiện thực trước mặt: vị Thế tử phản
ứng thế nào sau lần dùng cao đầu tiên này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.