LÃN ÔNG - Trang 128

Giờ thân đã mãn và giờ dậu bắt đầu, viên quan nội sai điện phía Đông đưa
ông đến đây, nay lại tới tìm ông để hầu mạch Thế tử.

Cậu bé con uể oải nằm dài trên chiếc gối gấm vẫn luôn khó thở. Trên
khuôn mặt nhỏ bé xanh xao và tuấn tú chỉ còn đôi mắt là còn sức sống.
Những hạt trai trong mạch hoạnt vẫn tiếp tục lăn qua lăn lại với tốc độ
nhanh chứng tỏ chứng thở ác tính đã nhập vào tận ruột.
Vị y sư hỏi các nội thị:
- Thuốc cao được ngự tiến Đông cung lúc nào?

Đám này nhìn nhau hết sức lo lắng, ra hiệu hỏi nhau, người ngẩng đầu, kẻ
hất hàm, rõ là bức biếm hoạ của sự ngư ngơ và lộn xộn. Một giọng nói
điềm đạm dù làn hơi rất yếu cất lên từ chiếc sập:
- Y sư tôn kính, có ai dâng lên ta thuốc nào đâu?
Đám nội thị thấy yên tâm, họ tán thành trong im lặng.
Như vậy món thuốc cao được pha chế rất kỹ lưỡng và hơn nữa có sự giám
sát tối cao theo lệnh của Quận Huy đã không được đưa vào cho Thế tử ngự
dụng!

Thế mà Chúa Thượng đã tiến cử ông là thầy thuốc cho Thế tử kế nghiệp,
người duy nhất có đầy đủ thẩm quyền kê đơn ở đây. Thật là quá quắt! Họ
xem thường ai đây? Nói cho cùng, ai là người cai quản phủ chúa này?
Vị y sư giận sôi lên, không che giấu được qua nét mặt.
- Mong y sư tôn kính hạ bớt nồi giận! Tất cả đều có lý do của nó.
Vẻ sững sờ, người thầy thuốc nhìn cậu bé, đôi môi còn khép kín nhưng một
nụ cười nhẹ còn phảng phất nơi đây. Vẫn nụ cười bí ẩn, tinh nghịch.

Nhưng lúc này không gì có thể làm vị lương y cao niên hạ được cơn giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.