LÃN ÔNG - Trang 142

nếu hắn ta không có gì nguy hiểm cho ông chủ xin các bác đừng tố cáo
hắn! – Chú bé nói, bỗng nhiên hoảng hốt.
Sứ nói:
- chú em ơi! Bình tâm đi. Và đây là câu hỏi cuối cùng, chú đã nói
chuyện này với ai chưa?
- Chỉ với ông chủ một lần thôi.
- Cụ nói gì?
- Cụ không nói gì cả. Chaú cho là lúc đó cụ đang ngủ. Vậy cháu có thể
trở lại Trại Voi được chứ? (Soạn lại nghĩ đến các chú voi).
Tống Thuần nói làm an lòng chú:
- Được rồi, bây giờ thì chạy nhanh đi!
Lúc này chỉ còn lại các học trò, họ im lặng nhìn nhau. Rồi Sứ Hoa kiều,
người thường cho rằng mọi việc phải qua sàng lọc phê phán, hỏi các bạn:
- Này, các bạn có chú ý câu nói đầu tiên mà chú bé kể lại không? "Có
một triệu chứng báo hiệu việc tang tóc, vậy ta phải bí mật chuẩn bị khí
giới"…điều này ta phải hiểu rằng đã có một quyết định mà lý do là một bất
ngờ mang tính nghiêm trọng? Thưa anh cả, anh còn nhớ ngày anh dắt Soạn
vào Trại Voi không?
Tống Thuần trả lời:
- Nhưng mà sao! Ngày ấy thầy được triệu tập hoả tốc đến phủ chúa để
khám bệnh cho Chúa Trịnh. Ôi trời ơi! Anh không muốn nói là… (rồi dừng
lại ngay).
Thuỵ Anh Bướng bỉnh la to:
- Ông anh ơi! Đừng sợ những lời nói gở! nếu thầy không cứu được Chúa
Trịnh Sâm thì cuộc nổi dậy sẽ xảy ra, đó sẽ là một cuộc tắm máu trong phủ
chúa.
Sứ Hoa kiều với nụ cười khiêm tốn nói:
- Hoàn toàn đúng! Khi tôi nói với các bạn về vai trò chính trị mà thầy
đang đóng với mối nguy hiểm của nó thì đây là một chứng cớ.
Tất cả như bị đè nặng, họ đều đồng ý và sự im lặng trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.