LÃN ÔNG - Trang 177

Vậy là đêm Trùng Dương mồng chín tháng chín, tất cả học trò có mặt tại
nhà thầy, tay mang đầy tặng phẩm. Cô Lan đã bí mật chuẩn bị và trang trí
theo phong tục cổ truyền: dưới mái hiên, cạnh chiếc kệ có ấm điếu thuốc
lào, trầu cau và lò trầm nghi ngút hương thơm, giữa các giường tre có
những chậu cúc rực rỡ màu vàng tiết thu và dưới các ngọn đèn hắt ra quầng
sáng dịu dàng.
Từ Đông cung, vị y sư vẫn chưa về.
Khi ông chủ còn vắng mặt, Soạn đóng vai chủ nhà đi tới đi lui với người
này người nọ nhưng không ai muốn nói lời nào như đã nhất trí. Mọi người
đều đang giữ ý nghĩ của mình.
Ông chủ về rồi! Chú la lên khi nhìn thấy cụ từ xa giữa các hàng liễu.
"Ông chủ về rồi!" những chú chim biết nói trong lồng dưới mái hiên đồng
thanh nhại lại.
Còn các môn đệ vẫn không nói một lời. Chú bé nói một mình "Tất cả họ
giống như những bức tượng mới sơn xong" và tự nó thấy còn có lúc chưa
hiểu hết người lớn. việc báo cho cụ biết sao lại rắc rối đến thế?
Vừa bước đến hiên nhà vị y sư nói:
- Các môn đệ thân mến, cũng đã nhiều năm rồi chúng ta không cùng
nhau ăn tết Trùng Dương (giọng ông mệt mỏi, nụ cười nhăn nhúm) – Xin
mời ngồi.
Ngay lúc ấy cô Lan nhanh chóng mời mọi người uống thứ rượu cúc Hoàng
Mai nổi tiếng.
Sau khi tới đã cạn ly, Thụy Anh nói:
- Thưa thầy, chúng con thấy thầy đã hao tâm tổn lực. Trán thầy đầy lo
âu còn khuôn mặt thì phờ phạc. Các môn đệ gật đầu thích thú, Thụy Anh
Bướng Bỉnh đã không nói ra ngoài những gì cần thiết.
Vừa uống cạn ly rượu thứ hai, Lê Hữu Trác hỏi, giọng có phần gượng gạo:
- Hôm nay có đủ mặt các bạn hiền, trước những đoá hoa rực rỡ, tôi có
thể làm thơ không nào?
Các môn đệ ra hiệu cho Nam Sơn, anh liền nói ngay:
- Tối nay, không có chuyện thơ phú gì. Tất cả những ai là người thầy
thuốc chân chính đều ngày đêm lo âu cho người bệnh của mình. Có gì đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.