LÃN ÔNG - Trang 179

Lê Hữu Trác gạt câu hỏi bằng một cái xua tay trước sự thất vọng của Soạn.
Cụ hỏi Tống Thuần:
- Quan Chánh đường có biết việc này không?
Tống Thuần trả lời:
- Chúng con không được rõ. Từ khi được Chúa Trịnh Sâm trao quyền,
quan Chánh đường hành động trên cương vị Tể tướng với sự bảo trở của
bảy uỷ viên Hội đồng và chỗ dựa là bà Chánh cung. Làm sao ông lại không
cho rằng địa vị của mình là không vững chắc. Tuy nhiên, ông ta sẽ là người
đầu tiên trong tầm ngắm vì những binh lính nổi dậy đã thề sẽ diệt ông ta.
Tiếp theo là những trợ thủ cho ông ta, vì thế chúng con xin khẩn cầu thầy
bảo vệ sinh mạng quý báu bằng cách chấm dứt việc phục vụ cho Đông
cung viện.
Thụy Anh nói:
- Chúng co ncó cần phải trổ tài thuyết phục như Phí Tưởng Phương

[2]

để thầy chịu nghe chúng con không?

Vị y sư nói ngắt từng tiếng sau quãng im lặng căng thẳng như không hồi
kết thúc:
- Từ bỏ những bệnh nhân của ta à? Đó là điều không thể được. Cả ông
cha và cả người con đang cần đến sự chăm sóc của ta.
Sứ Hoa kiều nói:
- Thưa thầy, xin thầy rộng lòng suy nghĩ. Một khi nắm quyền, Trịnh
Khải sẽ không làm điều gì có hại cho ấu Chúa kế nghiệp. Chỉ cần Trịnh
Cán hạ một chiếu thư nói lên ý muốn của mình được rút lui và chỉ muốn
làm người em của vị tân Chúa trẻ. Mọi việc thế là xong.
Lê Hữu Trác lướt nhìn:
- Rồi các anh xử trí thế nào với Chúa Trịnh?
Tử Hư nói:
- Tôi e rằng chúng ta đã không thật phân minh. Ông Chúa rồi tất nhiên
bắt buộc phải trở về với tổ tiên thôi.
Sứ Hoa kiều nói với giọng như tự trấn tĩnh mình:
- Không có gì xảy ra khi mà Chúa đang còn đó. Chúng ta biết chất
thuỷ ngân có thể quyết định số phận bất cứ người nào với vẻ bên ngoài của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.