LÃN ÔNG - Trang 18

nói là tính vui tươi quen thuộc của mình.
Vào giờ thìn trong buổi sáng thágn hai năm Tân sửu (1781), Soạn chạy
nhanh lên ngôi gác khi ông đang pha chế phương thuốc chống rối loạn tiêu
hóa.
- Thưa ông chủ, có một người mang phong thư từ kinh đô đang đợi cụ ở
sân trước!
Nghe Soạn nói xong, nỗi lo lắng trong ông lại bị đánh thức. Tuy vậy ông
vẫn tiếp tục sắp đầy các khay thuốc trước khi ra đón người phái viên.

Phong thư có áp dấu của quan Chánh đường, ông ta là ai? Ông ta cần gì
mình vậy?

Ông đã buông lỏng nhịp thở - À, thì đó là Quận Huy trước đây là quan Thụ
trấn tỉnh này, bệnh nhân nổi tiếng quyền cao chức trọng ngang hàng Tể
tướng đã gửi thư cho ông hay tin tức của mình, biểu thị ở đây cũng cùng
một thái độ lịch sự cao nhã, như mỗi khi ông đến thăm nha môn. Trước
đây, ông đã nhiều lần được mời tới khám bệnh và lúc nào cũng vậy, quan
Thự trấn đối xử với ông như một vị thượng khách đặc biệt, mời ông ăn
cùng một mâm, ngồi cùng một chiếu. Riêng ông không có chút gì ngạc
nhiên vì ông quan này nổi tiếng là luôn tỏ ra khiêm nhường nhã nhặn với
các nho sĩ trí thức.

"Thế là, mặc dù trọng trách hiện nay là quan Chánh đường, ngài Quận Huy
đã hạ cố nhớ đến ta, một thầy thuốc với tri thức chưa thật hoàn hảo bị mất
hút trong chốn sâu thẳm nảy", ông tự nhủ với nỗi chán chường.
Đã từng sống trong cung đình, ông không lạ gì cuộc sống của một đại thần
quyền cao chức trọng, vốn là cuộc sống của chính phụ thân ông, là nơi con
người khó top cận mà chiếc kiệu thì lúc nào cũng sẵn sàng đưa đến tận
Cấm thành. Vậy tại sao hôm nay ông ta lại bỏ thì giờ quý báu dường ấy để
viết thư cho ông?
Sau khi cả nhà ùa tới thăm hỏi ông đã rút lui, bà Tuyết liền hỏi ông:
- Thầy mình ơi! Chuyện gì đã xảy ra làm thầy bất bình vậy? Chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.