LÃN ÔNG - Trang 41

- Khi ông kết thúc cuộc hành trình này nơi kia đàng sau rặng núi xa
cháu ạ.
Đôi mắt thơ ngây nhìn theo cử chỉ của ông nội trong khi những giọt nước
mắt tràn ra, lăn xuống gò má như những hạt đậu nhỏ. Rồi khuôn mặt bé cau
lại:
- Vậy thì còn lâu lắm, lâu lắm, ông nội ơi!
Bé thét vang lên bằng cả nỗi tuyệt vọng khiến cả nhà không làm sao ngăn
được niềm xúc động của bé.

Bà Tuyết ngước mắt ra hiệu cho cô dâu vào kéo cháu đi, bé càng tức tối
vung mạnh tay, miệng gào gọi ông với những tiếng kêu xé ruột.

Mặt trời bắt đầu nghiêng xuống trong bóng cành rung rinh của những cây
đinh tán. Không thể nào chậm lâu hơn được nữa.

Ông đột nhiên quay gót, theo sau có Soạn cùng đi với ông ra tận kinh
thành, tiếp theo cả một đoàn gồm có cụ Chúc đi đầu, nhiều gia nhân gánh
vác rương hòm, nhiều bạn bè và học trò đưa tiễn. Vị lương y của chúng ta
từ biệt ngôi nhà ẩn cư thân yêu đất Hương Sơn này mà không dám ngoảnh
lại nhìn.

Vào ngày mười bảy tháng này, tại trạm bờ sông, một chiếc thuyền mành oai
vệ của quan đầu tỉnh đang chờ ông. Ông lên thuyền khi mặt trời dần khuất
về phía Tây.

Ngồi sau lái, ông thấy chiếc thuyền động đậy và rời bến. Những bàn tay
vẫy vẫy. Những lời chúc thân thương gửi theo mà ông không còn nghe rõ
được tiếng nào. Với nhịp đều đặn của mười một tay chèo, thuyền ra giữa
dòng sông nhằm hướng doanh trại Vinh. Một con én bay qua làm ông
ngẩng đầu. Nơi xa kia, cây cối Hương Sơn mờ nhạt đi trong nắng chiều
thấp xuống, giờ chỉ còn là những chiếc bóng nhỏ xaxa trên đồi núi lùi dần
theo dòng nước chảy quá nhanh, trong khi ý nghĩ của ông lại diễn ra quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.