LÃN ÔNG - Trang 44

"cơn ngứa máu" của mình!

Tuy vậy, chú cảm thấy một chút hổ thẹn. Những lời dặn dò của bà Tuyết đã
được nhồi nhét kỹ trong đầu, mọi việc được khởi đầu tốt đẹp. Vậy cần gì
phải chạm trán với hạng người đó nên cứ giữ đúng cương vị của mình, đó
thực là lời bà Tuyết đã dặn dò chú. Tuy có lòng kính trọng nhưng Soạn
không thật sự quý mến bà khi chú đến tuổi hiểu rằng ngày ấy bà không
đồng ý chấp nhận phải nuôi thêm một miệng ăn như chú trong nhà, rằng bà
luôn cho chú là đầu têu của mọi trò quậy phá dù chú đang làm bất cứ việc
gì, cũng có thể bà không ưa chú vì chú luôn được sự che chở của ông chủ.
Thế rồi, trái với mong đơi, bà bỗng nhiên tin tưởng chú.

Nét mặt dịu xuống, đôi mắt xếch của chú mất đi nét nghiêm trang của
người lớn. Tâm trạng bực bội của chú tan nhanh khi nhớ lại cái ngày mà bà
đã hỏi thẳng vào mặt chú:
- Cháu đến ăn ở nhà ta từ lúc còn bé, cháu có nghĩ nên làm thêm một
việc gì đó để tỏ lòng biết ơn không? Cháu có sợ khi theo ông chủ ra kinh đô
không?

Với cái tuổi mười bốn, chú cảm thấy mình đã là một người lớn thực thụ rồi.
Ruột gan chú phơi phới một niềm kiêu hãnh khi chú trả lời bà với vẻ phục
tùng và nhiệt tình cần thiết. Mà lúc đó nếu bà có nhắc đến những hiểm
nguy dọc đường thì chú ta cũng cóc sợ. Nếu bà ra lệnh, chú sẽ nhảy ngay
vào hang hùm. Khi nghĩ về những rủi ro gặp phải trên đường, chú cảm thấy
phận sự mình càng to lớn. Trước con mắt bà chủ, chú thấy mình thật quan
trọng mà thật ra chú chỉ là một thằng ăn bám hèn mạt và ngay cả dưới con
mắt chú, một đứa bé vô thừa nhận. Sau đó, vẻ lo lắng của ông chủ kính
mến, những lời cầu xin của các bà trong nhà và một số câu chuyện khác
càng làm cho chú thêm tò mò nhưng không vì thế mà lo sợ.

Trên cao, đàn ngỗng trời tiếp tục vỗ cánh, vô tư trước số phận may mắn của
chúng. Ồ, chỉ một mũi tên thôi, chú có thể hạ được chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.