LÃN ÔNG - Trang 63

Viên quan hộ tống ấn chiếc bản đồ vừa xem xong vào ống tre và bước đến
gần ông.
- Trước cảnh đẹp huy hoàng này, hạ quan nhận thấy y sư tôn kính lại
có vẻ lo lắng. Cuộc hành trình của cụ là một công việc quốc gia đại sự rất
quan trọng và cấp bách, chắc cụ cũng lo lắng ra đến kinh đô không kịp
chăng? Hạ quan cũng sợ như vậy lắm. Khi bắt đầu ra đi từ kinh đô, lệnh
trên chỉ cho phép hạ quan đến thành Vinh trong mười ngày và sang ngày
thứ mười một là phải lên đường với cụ ngay. Nhưng nửa tháng đã trôi qua,
phần đường còn lại dài lắm mà thật ra chỉ còn gần mươi ngày nữa thôi. Nếu
chúng ta đi mỗi ngày chỉ được năm mươi lý như vậy rất khó bảo dảm đến
đúng thời hạn. Vậy hạ quan xin đề nghị chúng ta phải tận dụng ban ngày để
đi cho đến khi trời tối và chỉ nên giữ lại những tên lính khoẻ nhất mà thôi vì
nếu phải bẩm báo lên thượng cấp về sự chậm trễ này thì hạ quan càng sợ
nhiều hơn nữa!

Với vóc dáng chúa sơn lâm và cặp mắt lươn, viên quan này hình như không
thuộc vào hạng người hay lo lắng. hay ngẫm nghĩ về những gì xảy ra trong
đời sống và lý giải những nguyên nhân của chúng. Đó là một con người
hành động.

Lê Hữu Trác trả lời khá nồng nhiệt đến nỗi chính ông cũng ngạc nhiên:
- Quan bác vừa cho tôi hay lệnh triều đình cho phép bác tìm tôi trong
vòng mười ngày. Thế thì bác cứ bẩm lên trên là có nhiều ngày trôi qua mà
chưa tìm ra được vì tôi đang đi chữa bệnh ở các nơi khác, thêm nữa trên
đường đi nhiều trận mưa to gió lớn làm chúng ta bị chậm. Chắc bác cũng
thừa biết về lý do thì không thiếu.

Ông nói vậy bằng một giọng trầm tĩnh với ít nhiều thích thú, tin chắc rằng
sẽ có ngay bây giờ một bộ máy khớp được những lời biện bạch vu vơ và
những câu khất lần lữa mà khi cần ông có thể tạo thành một lá chắn bảo vệ
mình.
Viên quan hộ tống vừa cười vừa đáp lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.