LẰN RANH SINH TỬ - Trang 62

Tôi không nói gì. Tôi nhìn ông lột da con thú rồi mổ bụng nó ra để cho

bộ lòng đổ xoà trên đấtẳ

- Tôi đi đây - Tôi nói.

- Khoan đã - Ông ta nói - Lấy một ít về cho cha mẹ cậu.

Tôi đứng lại đấy khó chịu, lùi ra xa ông một tí. Ông có vẻ biết cách làm

thịt một con thú, nhưng rõ ràng ông không phải là dân của thành phố này.
Bởi nếu là dân ở đây thì ông hẳn đã biết rằng tổ tiên tôi đã không ăn thịt
kanguru hàng triệu năm nay. Chúng tôi thậm chí cũng không có một con
chó nào để cho nó ăn nữa. Kanguru cũng như là thỏ, chỉ những người nghèo
khó hoặc cùng đường mới ăn thịt chúng, và nhất định là không ai ăn thịt
một con vật chết vì xe đụng cả.

Cuối cùng, ông Sando gởi cho tôi mang về hai miếng thịt thăn giống

hình sợi dây, bỏ vào trong cái bao đựng bột mà tôi đã vứt vào bụi cây trên
đường trở về Sawyer.

Mùa hè đến với những ngày nghỉ chơi, nhưng mặt biển nhìn chung vẫn

phẳng lặng. Một buổi chiều không lướt sóng, Loonie và tôi đạp xe tới nhà
ông Sando để kiếm việc gì làm, nhưng ông và bà Eva đã đi khỏi. Nhà kho
bị khoá và chiếc xe đã đi rồi. Chỉ còn con chó ở đấy thôi. Chúng tôi quanh
quẩn chờ đợi, hy vọng ông Sando sẽ về, nhưng rõ ràng là chúng tôi đã cất
công đạp xe đi một quãng đường dài mà chẳng được việc gì.

Chúng tôi ngồi một lát trên bậc cấp lát đá sỏi, nơi cái cây vẫn còn treo

cái móc và sợi dây. Tôi không nói cho Loonie biết về chuyện con kanguru;
tôi không biết nên kể câu chuyện khác thường này như thế nào để không
khiến ông Sando trở thành con người kỳ quặc. Loonie vốn là một quan toà
khe khắt, và tôi cảm thấy mình là người phản bội khi kể câu chuyện về con
kanguru. Ngoài ra, tôi đã đạp xe một mình trong ngày hôm ấy với hy vọng
tìm thấy ông Sando và nói chuyện riêng một lát mà không muốn cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.