LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1106

- Thế thì chúng ta lặng lẽ tránh đi là được, hà tất cứ phải đi theo họ.

Hai người bèn từ đường ven núi quay trở về, đến một tòa mộc các (lầu

gác bằng gỗ) ở gần khe suối để ngắm nước suối, đầu nguồn của ngọn suối
này là ở trong núi Hội Kê, nước hồ trong thành Sơn Âm đều bị cạn do khô
hạn, nước suối ở đây vẫn chảy róc rách như trước, hai bên bờ mọc đầy hoa
thơm cỏ lạ, có những con bướm màu sắc bay lượn nhẹ nhàng, ngồi trên lầu
gác ngắm cảnh ý vui.

Ánh nắng mặt trời ngày xuân hơi gắt, ngồi được một lát, Trương Đại

nói:

- Ta thấy hơi khát nước, tổ phụ và mọi người đến bên đường các chắc là

phải uống trà rồi, chắc chắn có trà ngon, ta đi xin một chén trà, Giới Tử có
cùng đi không?

Trương Nguyên đáp:

- Đệ không uống, nơi này tuyệt quá đệ muốn ngồi thêm một lát.

Trương Đại nói:

- Vậy thì lát nữa ta quay lại đây tìm đệ.

Nói rồi y đi về phía tòa đường các cao hơn tán rừng ở phía đông bắc Tị

Viên.

Trương Nguyên ngồi một mình dựa vào lan can, ngửa mặt nhìn đỉnh Lư

Hương, cúi xuống nhìn dòng suối nhỏ, trời trong nắng ấm, cảnh sắc hữu
tình, chợt thấy một con thuyền nhỏ, khi tới mộc các, con thuyền nhỏ dừng
lại, trên thuyền có hai người, trong đó một thiếu niên thư sinh đội khăn nho
tơ tằm, mặc áo dài màu trắng ngẩng mặt lên gọi:

- Giới tử sư huynh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.