LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1533

Hai tập trường văn đã viết xong, tinh thần phấn chấn, nghĩ đến lúc bắt

đầu thực hiện kế hoạch, trong lòng Trương Nguyên lại ngổn ngang nhiều
cảm xúc. Lúc này cũng đã quá giấc rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được
nữa. Hơn nữa, vai phải của hắn có chút đau nhức, nâng cao cổ tay viết suốt
ba canh giờ, là ai cũng không khỏi mệt mỏi. Nghĩ rằng Mục Chân Chân
cũng không ngủ, hắn liền lên tiếng:

- Chân Chân, ngươi bóp vai giúp ta một chút được không?

Mục Chân Chân “dạ” một tiếng rồi đến ngồi bên cạnh Trương Nguyên.

Lúc này mới là rạng sáng, trời vẫn còn lờ mờ tối. Mục Chân Chân giống
như người mù, giơ tay quờ quạng, qua lớp vải mỏng lại cảm thấy chạm vào
phần da thịt vô cùng rắn chắc, chỉ nghe thấy thiếu gia khẽ bật cười. Mục
Chân Chân thoáng chốc đỏ bừng mặt. Thiếu gia đang nằm sấp, chỗ mà
nàng chạm vào chính là phần hông của hắn. Nàng vội dời tay lên phía trên,
nhẹ nhàng xoa bóp bả vai thiếu gia nhưng nhịp tim vẫn còn đập gấp gáp.
Mặc dù nàng đã hầu hạ bên cạnh Trương Nguyên hơn một năm rồi, nhưng
rất hiếm khi có tiếp xúc thân mật, vậy mà vừa nãy Trương Nguyên lại nhờ
nàng bóp vai, nàng còn bất cẩn chạm vào hông hắn. Quả thật Mục Chân
Chân chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy
có tiếng người ở đuôi thuyền hạ giọng nói chuyện, chắc hẳn là vợ chồng
bác chèo thuyền đã dậy rồi. Thuyền nương kia nói:

- Nước sông ở đây không sạch lắm, qua dòng suối nhỏ bên kia gánh

nước về đây đi. Trời vẫn chưa sáng đâu!

Sau khi thuyền phu khẽ ừ một tiếng thì Mục Chân Chân lại nghe thấy

tiếng của phụ thân nàng:

- Vương ca, ca nghỉ ngơi đi, để ta đi lấy nước!

Lúc này sắc trời đã sáng hơn, bình minh hé rạng rồi. Mục Chân Chân

nghe rõ tiếng phụ thân nàng mang thùng nước nhảy lên bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.