LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1722

- Học trò là Trương Nguyên bái kiến Hoàng phủ tôn. Học sinh và Phạm

tú tài là bạn tốt, nghe được tin dữ Phạm tú tài đã mất liền đặc biệt đến
phúng viếng chia buồn.

Hoàng Quốc Đỉnh gật đầu, quan sát Trương Nguyên - người mà đã hai

lần ra tay đánh Đổng Tổ Thường. Người thiếu niên này dung mạo tuấn tú,
hào hoa phong nhã. Nếu chỉ nhìn tướng mạo bề ngoài thì thật sự là không
giống một người bướng bỉnh, nhưng nhìn ánh mắt thì người này tuyệt đối là
người thông minh lanh lợi, vừa có vẻ thâm thúy vừa có vẻ bình tĩnh. Hoàng
Quốc Đỉnh thầm nghĩ:

“Tên Trương Nguyên này sớm không đến, muộn không đến lại chọn

đúng thời điểm này đến Hoa Đình, hiện nay lại xuất hiện ngay ở cửa của
Đổng phủ, bài văn “Thư họa khó luận tiếng lòng” chắc không phải là do
Trương Nguyên làm chứ?

Lúc này Trương Đại, Ông Nguyên Thăng, Tưởng Sĩ Kiều lần lượt tiến

lên phía trước chào hỏi Hoàng Quốc Đỉnh. Hoàng Quốc Đỉnh nói:

- Đám sĩ tử các người không phải là người làm công vụ, tụ tập lại như

vậy sẽ làm rối loạn trật tự. Sự việc xảy ra với Phạm tú tài, Bản phủ và Ngô
Thôi Quan sẽ cùng bàn bạc và thẩm tra xử lý. Các người là bạn của Phạm
tú tài thì nên an ủi người nhà của Phạm tú tài, chứ Phạm mẫu già như vậy
rồi mà lại để cho bà ấy ở đây phơi nắng, nếu không may mắc bệnh thì ai là
người chịu trách nhiệm đây!

Lời nói này của Hoàng Quốc Đỉnh rất hợp tình hợp lý, lời lẽ chính

nghĩa, chủ ý là muốn bảo nữ gia quyến của Phạm thị quay về, chư sinh giải
tán đi. Việc này rõ ràng là muốn giải vây cho Đổng Tổ Thường. Còn về
phần thẩm án như vậy cũng có thể kéo dài thêm thời gian.

Trương Nguyên đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Hoàng Quốc Đỉnh, cất

cao giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.