LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1761

Lưu Đồng tri ra lệnh cho mười hai tên sai dịch ngăn đám đông lại, giữ

khoảng cách với đám đàn bà con gái và cha con Đổng thị, sau đó đi đến
trước mặt Đổng Kỳ Xương chắp tay nói:

- Làm Huyền tể công sợ hãi rồi.

Đổng Kỳ Xương kích động kêu to:

- Đổng Mỗ có tội gì, mà gặp họa khổ sở thế này!

Lại nghe người đứng bên cạnh Lưu Đồng tri nói:

- Đổng Hàn Lâm thật sự cho rằng mình không có tội ư, vậy mời Đổng

Hàn Lâm mở to hai mắt ra nhìn xem, dân chúng Hoa Đình đội mưa tới đây
đều là xã tử của Đổng Hàn Lâm, họ đang kêu gào gì vậy, tại sao họ lại căm
hận cha con Đổng Hàn Lâm đến thế, Đổng Hàn Lâm thực sự cho rằng mình
không hề có tội sao?

Đổng Kỳ Xương không kêu gào giận giữ nữa, lão nhìn chằm chằm vào

thiếu niên nho sinh đang đứng bên cạnh Lưu Đồng tri, hỏi:

- Ngươi là ai?

Thiếu niên nho sinh kia vái chào qua loa, nói:

- Tại hạ là Trương Nguyên ở Sơn Âm, nghe đại danh Đổng Hàn Lâm đã

lâu, hôm nay mới gặp, tam sinh thật là vinh hạnh.

Khăn hoa dương đội đầu của Đổng Kỳ Xương đã bị rơi, lão tóc tai rũ

rượi, chân trái bị gãy, được một tên nô bộc cõng, toàn thân ướt đẫm, mặt
mày tái nhợt. Vẻ mặt lão lúc này đa nghi bất thường, không còn khí chất
nho nhã của người văn phong lẫy lừng, thư họa song tuyệt nữa.

Đổng Kỳ Xương nghe thiếu niên nho sinh này tự xưng tính danh là

Trương Nguyên, giọng điệu lại hết sức châm chọc, lão tức giận đến mức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.