LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1857

chơi. Phải rồi, hai câu thơ “Nam tử hiện giờ biết bao nhiêu, luôn nói quan
lớn tức là tiên” mà hồ tiên nữ lang ở Tây Hồ nói chẳng phải là ngầm khen
đệ hay sao, đệ xem công danh như cặn bã, không giống như hai người luôn
nói quan đạo là tiên, một lòng muốn khoa cử thành danh.

Trương Nguyên và Trương Đại nhìn nhau, hai người đành câm lặng.

Trương Ngạc háo hức nói:

- Ta sẽ đi Đông Xa Sơn nói với Vương Vi cô nương, mời cô ấy ngày

mai cùng đi với chúng ta.

Nói rồi y để Lục Đại dẫn đường, dẫn theo Năng Trụ và Phùng Hổ hăng

hái lao đi.

Trương Đại bất đắc dĩ nói:

- Giới Tử, đệ xem bộ dạng đói khát của Yến Khách, sợ là sẽ dọa chết cô

nương đó, cô ấy chắc sẽ không đi cùng chúng ta đâu.

Trương Nguyên cười nói; - Tam huynh có chừng mực đấy, có vẻ ác tục

nhưng lại có chân khí, ừm, ngây thơ chất phác đó mà!

Trương Đại bật cười.

Từ Thanh Phổ Lục phủ đến chỗ ở của Mi Công trên Đông Xa Sơn

chừng ba mươi mấy dặm. Trương Ngạc hấp tấp chạy đi, không màng gọi
kiệu, xuất phát từ giờ Dậu chập tối đến cuối giờ Tuất mới quay lại, thấy
Trương Nguyên và Trương Đại liền rên:

- Chân muốn gãy rồi, chân muốn gãy hết rồi.

Y đặt mông lên ghế, Phúc Nhi nhanh chóng đấm bóp chân cho tam

thiếu gia, người hầu Lục thị dâng trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.