LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1967

màu men xanh, bông sen Tịnh Đế trong bình kiều diễm ướt át, cánh hoa
vẫn còn e ấp, dường như có vẻ thẹn thùng. Nữ lang Vương Vi đang nửa
ngồi nửa quỳ bên hương án vẽ tranh, bức tranh sen Tịch Đế nở rộ mà nàng
đang vẽ này không giống như bức tranh thủy mặc hôm trước. Lần này nàng
dùng bút pháp tả thực, miêu tả chi tiết, nhuộm lên sắc màu. Bình sen Tịch
Đế này thật sự là quá đẹp, tranh thủy mặc không thể hiện được hết cái đẹp
của nó.

- Chào Giới Tử tướng công.

Vương Vi đặt bút xuống, đứng dậy nhún mình thi lễ.

Trương Nguyên vòng tay đáp lễ:

- Chào đạo nhân áo cỏ.

Hôm qua hắn nhìn thấy Vương Vi khi vẽ tranh ký tên, tự xưng là “nữ

lang đạo nhân áo cỏ”. Vương Vi khẽ nhướng cao lông mày, có chút ngạc
nhiên:

- A, đa tạ.

Tuy nàng tự xưng là đạo nhân áo cỏ, nhưng chẳng có ai gọi nàng như

thế cả.

Trương Nguyên nói:

- Đợi lát nữa ta sẽ thưởng thức đại kiệt tác. Cô nương có thấy Mục Chân

Chân đi đâu không?

Vương Vi chỉ về hướng bờ hồ phía đông, Trương Nguyên gật gật đầu,

nhảy mấy bước lên bờ hồ. Đi về hướng đông gần nửa dặm, vẫn không nhìn
thấy Mục Chân Chân, chẳng biết thiếu nữ Đọa dân này trốn đến chỗ nào
luyện côn rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.