LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1966

Mục Chân Chân sớm đã cảm nhận thấy, bây giờ lại được thấy tận mắt,

không khỏi đỏ mặt tía tai, xoay thân mình mặc lại áo, cột lại váy, quay
mình lại thấy hai con mắt thiếu gia đang ngời sáng nhìn nàng, thiếu gia
không giả bộ ngủ nữa!

Mục Chân Chân đỏ mặt, đi ra ngoài lấy nước rửa mặt, bắt gặp Vương Vi

đang cầm chiếc bình sứ men xanh cổ cao đi ra, vui mừng hỉ hả nói:

- Chân Chân muội xem, sen Tịnh Đế nở hoa rồi này.

Dưới ánh ban mai, sen Tịnh Đế được trồng trong bình đã nở ra hai bông

hoa, màu hồng phấn, hương thơm nhẹ, đẹp chói mắt.

Trong lúc Mục Chân Chân đang xem sen Tịnh Đế, thì Vương Vi nhìn

nàng, có chút kinh ngạc nói:

- A, Chân Chân muội muội sáng nay xinh đẹp lạ thường nhé, giống như

hoa sen sau cơn mưa ấy.

Đêm qua oi bức, ngủ không yên giấc, sau cơn mưa thời tiết có vẻ mát

mẻ hơn, buổi sáng như thế này đúng là thích hợp để ngủ. Trương Đại,
Trương Ngạc người nào ôm nữ tỳ xinh đẹp của người nấy vẫn đang ngủ say
chưa dậy. Trương Nguyên không có thói quen ngủ nướng, ngồi xếp bằng
trên chiếu đọc nhẩm một lượt bài văn “đại học” gần hai ngàn chữ để thu
phục con ngựa hoang trong lòng, rồi lại làm động tác co duỗi hai mươi lần
để luyện cơ bụng, rồi mới đứng dậy mặc quần áo đi ra.

Buổi sáng sớm sau cơn mưa lớn thật tươi mát dễ chịu, nước hồ dập dà

dập dềnh, mực nước cao hơn hôm qua chừng nửa thước, có thể nhận ra sự
khác biệt đó bằng cách nhìn vào tấm ván bắc lên bờ.

Sắc trời còn chưa sáng tỏ, những ngọn núi phía xa vẫn còn một màu

xanh thẫm, cây cối hoa cỏ trên bờ đều ướt sũng, mọi vật đều có vẻ rất thanh
sạch. Chiếc bình sứ màu xanh đặt nơi mui thuyền phát ra một thứ ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.