LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 204

đi, già rồi xương cốt cũng giòn, đánh nhẹ cái là gãy ấy mà, cùng lắm là bị
tàn phế chứ mấy.

Trương Đại Xuân chớp chớp đôi mắt như hai hạt đậu của lão, như hiểu

được diệu kế của Diêu tú tài, lão đáp:

- Gãy tay được không? Gãy chân rồi thì trăm ngày không đi lại được,

khó chịu lắm.

- Không được. Nhất định phải là gãy chân. Lão phải chống nạng lên

công đường bộ dạng trông mới đáng thương. Như thế mới có hiệu quả chứ.

Ngẫm nghĩ thấy cũng có lí, Trương Đại Xuân bèn gật đầu đồng ý.

********** Phủ nhà Tây Trương hết sức xa hoa, cửa có sáu cánh toàn

được làm từ gỗ quý. Trước cửa có trồng một hàng thông trắng, các bậc
thềm đều được lát bởi một loại đá xanh cao cấp. Hiên cao nhà rộng, nếu
đem tòa dinh thự này mà so sánh với nhà Đông Trương thì đúng là một trời
một vực.

Trương Đại dẫn Trương Nguyên bước vào, đi được một hồi lâu mới tới

Bắc viện. Trương Nhữ Lâm và Vương Tư Nhâm đang ngồi dưới đình nghỉ
chân ở Bắc viện nghe Cổ sư đàn (nhạc sư mù). Người gãy đàn là một nữ
thiếu niên giả nam trang vô cùng tuấn tú đang chơi huyền cầm. Xung quanh
là mấy tên môn khách đang ngồi chọc ghẹo, vẻ vô cùng khoái trá.

Thời tiết đầu thu quá trưa rồi vẫn còn rất nóng. Vừa bước tới đình nghỉ

chân đã cảm thấy một luồng không khí mát mẻ dịu dàng lan tỏa khắp
người.

Xung quanh đình có nước chảy nên tại đây không còn cái oi bức của

mùa hè. Trương Nguyên và Trương Đại đứng một bên, đợi cho cô nhạc
công giả nam kia đàn nốt khúc nhạc đang còn dang dở. Thế nhưng cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.