LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 218

Hầu Huyện lệnh phán:

- Gia nô ngầm chiếm tài sản của gia chủ, lại còn vu cáo cho gia chủ nữa,

hai tội đều phải bị trừng trị đích đáng. Chỗ tài sản bị bòn rút kia trả về cho
gia chủ, còn hai cha con ngươi thì bị lưu đày đi Kim Sơn.

Trương Đại Xuân nước mắt nước mũi giàn giụa, dập đầu tới chảy cả

máu. Trương Thái cũng trở mình lật xuống khỏi nạng, quỳ xuống xin huyện
Tôn lão gia và Trương thiếu gia khai ân.

Cô nữ nhạc sư ngồi cạnh Trương Nguyên thấy vậy thì không đành lòng,

giật giật ống tay áo Trương Nguyên, hạ giọng nói:

- Cậu... hay là tha cho họ đi mà...

Hầu Chi Hàn cũng nhìn Trương Nguyên, đợi hắn mở lời. Cha con

Trương Đại Xuân dù sao cũng là gia nô của hắn, nếu Trương Nguyên đã
chịu mở lòng từ bi thì Hầu huyện lệnh cũng sẽ khai ân cho chúng.

Trương Nguyên cau mày. Việc Trương Đại Xuân ngấm ngầm bòn rút

điền tô quả thực rất đáng ghét. Đã vậy lại còn nghe lời xúi giục của Diêu tú
tài đánh gãy chân con trai mình nữa, việc này lại càng đáng hận hơn. Đám
người này không thể giữ lại trong nhà mình thêm nữa, nhưng nếu cứ thấy
khóc lóc xin tha mà mềm lòng thì không được. Nghĩ rồi Trương Nguyên
quay sang nói với Hầu huyện lệnh:

- Khởi bẩm Huyện tôn, mẫu thân con có tấm lòng từ bi. Bà nói chỉ cần

Trương Đại Xuân chịu hoàn trả lại số điền tô đã bòn rút ba năm nay thì sẽ
không truy cứu nữa. Vậy mà cha con lão vẫn không biết hối cải, phạm hết
tội này đến tội khác. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tội đầu tiên cứ
làm theo lời thân mẫu đã nói đi, còn tội thứ hai tiểu dân cũng không dám
định đoạt. Tội gia nô vu cáo gia chủ trong vương pháp đã ghi rõ, mời huyện
lệnh đại nhân phán quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.