LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2217

Mùng 5 tháng tám, mưa thu không ngớt, gió lạnh lùa thốc vào dưới cầu

Trân Châu, Trương Nguyên và Mục Chân Chân đã bị nước mưa làm ướt
hết quần áo, lúc này bị gió thổi qua, cả hai đều cảm thấy lạnh run người.

Trương Nguyên sờ sờ ngực áo, vẫn tốt, bao giấy dầu vẫn còn, thấy bộ

dạng hai tay ôm ngực của Mục Chân, liền cười nói:

- Chân Chân, cô mau chạy về Thính Thiền Cư thay quần áo đi, ta tự đi

tới Đạm Viên nhà thầy Tiêu.

Mục Chân Chân lắc đầu, nói:

- Đạm Viên cách đây những bốn, năm dặm đường.

Cô lo lắng thiếu gia gặp phải đám người Mao Giám thừa đó, đương

nhiên lúc này cô phải đi theo thiếu gia rồi.

Trương Nguyên liền tới chợ bên cầu mướn một chiếc xe ngựa, cùng

Mục Chân Chân đi tới Đạm Viên. Bánh xe lộc cộc lăn qua chướng ngại vật
trên con đường mưa, bùn lầy bắn lên tung tóe. Thành Nam Kinh này từng
là thủ đô của Đại Minh, giếng nước, cống ngầm nối nhau liên tiếp tạo thành
hệ thống sông ngầm bốn phương thông suốt, hệ thống thoát nước hoàn
thiện, dù gặp mưa to, mặt đường cũng không hề có nước đọng.

Mục Chân Chân ôm đầu gối ngồi ở một góc xe ngựa, nhìn mưa lạnh rơi

ngoài cửa xe, trong lòng buồn rầu:

- Thiếu gia bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám rồi, phải làm như thế nào đây? Ít

ngày nữa lão gia nhà ta cũng sẽ đến đây, sẽ không quở trách thiếu gia chứ.

Trương Nguyên đặt tay lên đầu gối của Mục Chân Chân, nói:

- Chân Chân đừng lo, bất kể là Mao Lưỡng Phong hay Tống Ti Nghiệp,

đều không phế bỏ được học tịch của ta, ta không phạm sai lầm gì, sao có tội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.