LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2325

Mục Chân Chân cùng theo lên lầu chuẩn bị giường chiếu cho Trương

Nguyên. Đây là phòng ngủ của Trương Nguyên, tuy trước đây Trương
Nguyên chưa từng ngủ ở đây đêm nào nhưng Mục Chân Chân mỗi ngày
vẫn dọn dẹp rất sạch sẽ:

- Thiếu gia nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ còn có việc.

Trương Nguyên biết nàng muốn đi rửa mặt liền nói:

- Chân Chân, rửa mặt xong thì nhanh lên đây, đồ để mai giặt, ta đợi

nàng.

Ánh mắt u lam của Mục Chân Chân có chút ngại ngùng, cúi đầu vâng

một tiếng rồi nhanh chóng xuống lầu.

Trương Nguyên lên giường nằm, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên

ngoài, cảm thấy hôm nay thật sự rất mệt, không muốn cử động thêm nữa,
không chỉ có thân thể mỏi mệt mà tâm cũng mệt. Cái nơi Quốc Tử Giám
này cứ đấu đá lẫn nhau, gặp danh sĩ Huy Châu liền châm chọc khiêu khích
hắn, sau này hắn đi vào chốn quan trường, có chí giúp dân cứu đời, không
chịu chìm nổi theo thế tục, thế thì những khó khăn gặp phải và các nhân vật
đắc tội sẽ ngày càng nhiều. Bên ngoài trong cơn mưa gió có tiếng nói cười
mơ hồ truyền đến, đó có lẽ là đại huynh Trương Đại đang thổi khèn.
Trương Nguyên thầm nghĩ:

- Đại huynh thật hăng hái, muộn thế này mà vẫn còn thổi khèn vui đùa,

tam huynh lại càng hoan hỉ, vô cùng hưng phấn, cảm giác tự thân cực tốt,
tại sao mình không thể phóng túng giống như họ, ba mươi năm sau khi
nước mất nhà tan, không phải phần lớn mọi người đều tiếp tục sống như thế
sao? Đại huynh có thể, tam huynh có thể, nhưng mình lại không thể, những
nhà tiên tri trong các câu chuyện thần thoại Hy Lạp cổ đều phải chịu sự
thống khổ tâm linh cực lớn, những nhà tiên tri biết Bạch Chước thành và
đất nước sẽ gặp nạn diệt vong nhưng lại không thể nói rõ ràng, bất lực cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.