LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 288

Trương Nguyên cười khổ:

- Đại huynh thật đáng trách, sớm biết Chu Triệu Hạ kia là kẻ như thế

nào mà chẳng nói với tiểu đệ một câu, hại đệ hôm nọ phải ầm ĩ với gã một
trận.

Trương Đại cười ha ha, nói:

- Trước mặt gã, ta biết nói sao với đệ đây? Thôi thì cứ để đệ tự mình

“lĩnh giáo” một chút cũng hay mà.

Trương Ngạc đứng bên nghe vậy, vội hỏi:

- Sao? Giới tử, đệ cãi nhau với ai cơ?

Trương Nguyên liền đem chuyện ở trường xã sáng hôm qua kể lại một

lượt. Nghe xong tất cả mọi người ai nấy đều cất tiếng cười vang. Trương
Ngạc cười nói:

- Giới tử, ta phục đệ sát đất. Trước nay chỉ có thầy đuổi trò, chứ việc

học trò đuổi được thầy đi, đây quả là truyền kì, đáng ghi vào sử sách đó.

Nói giỡn một hồi, đám người Trương Đại bắt đầu lên thuyền rời bến. Ai

nấy đều vô cùng hồ hỏi, làm như kì thi hương lần này mình chắc chắn sẽ
vượt qua vậy.

Trương Nguyên nhìn theo bóng chiếc thuyền của Trương Đại đã đi xa,

trong đầu thầm tưởng tượng cảnh Tông tử Đại huynh một tháng sau mang
bộ dạng thất vọng ê chề quay trở về, không khỏi khẽ lắc đầu. Con đường
khoa cử vốn khắc nghiệt và gian nan như vậy đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.