LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 322

- Giới Tử Giới Tử, sao trước kia ta không thấy ngươi hài hước như vậy

chứ, tức cười chết đi được, hố hố…..

Mưa rơi lớn hơn so với hồi nãy, vạt áo xanh của Trương Nguyên bị bắn

đầy bùn đất, đôi giày da màu trắng cũng đã vô nước, may mà thời tiết này
dính ướt cũng không sao cả, không đến mức cảm lạnh.

Khi mấy người bọn họ đi qua hẻm đọng nước để đến phố Tam Đại, đột

nhiên tiểu hề nô Vũ Lăng đến gần Trương Nguyên nói:

- Thiếu gia thấy không, bên trái, chỗ trước cửa có lò đất ấy, người đang

tựa vào cánh cửa chính là Mã bà bà đã từng đến nhà của chúng ta đó.

Trương Nguyên vừa nghe cậu ta nói đến Mã bà bà liền quay đầu qua

nhìn, trước kia hắn chỉ nghe qua tên nhưng chưa thấy qua người, lúc này
mới được tận mắt trông thấy. Mã bà bà tầm hơn năm mươi tuổi,, khuôn mặt
đầy nếp nhăn, răng vàng lộ ra ngoài, thấy Trương Nguyên nhìn nên hơi
nghiêng đầu nhìn lại xem người thiếu niên mặc áo xanh đang đi trong mưa
là ai, đột nhiên ánh mắt trợn to chắc là bà ta đã nhận ra Trương Nguyên ---
Bước chân của Trương Nguyên nhanh hơn, đi thẳng đến cửa ngõ mới quay
đầu lại, nhìn thoáng qua, thì thấy Mã bà bà dầm mưa đứng lên bên đường,
còn có một cô gái trẻ tuổi, Mã bà bà chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, chắc là đã nói
chuyện gì với cô gái kia --- - Cô gái kia là ai, Ngưu cô nương à?

- (Mã bà bà và Ngưu cô nương) Trương Nguyên cười cười dừng ngay

đầu ngõ hẻm.

Phố Tam Đại nằm ở phía Bắc ngõ Chỉ Thủy, có ba con đường nhỏ, tạo

thành hình chữ “ ∩ “, khoảng 400-500 gia đình, chưa tới đầu phố Tam Đại
đã thấy nước bẩn tràn lan đường thì gồ ghề, hai dãy nhà thấp trũng rách nát
chảy dọc hai bên đường.

Trương Ngạc dừng lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.