LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 330

Chân Chân bống chốc tươi tỉnh hẳn, hỏi lại:

- Thiếu gia biết xem bệnh ư?

Trương Nguyên không đáp, chỉ nhìn nhìn bát thuốc trong tay cô.

Chân Chân nói:

- Đây là thuốc do mấy người hàng xóm mang tới giúp, xem như cũng có

chút tác dụng, nhưng sốt thì vẫn chẳng thấy thuyên giảm gì cả.

Trương Nguyên biết gia đình đọa dân này có hoàn cảnh khốn khó,

không có tiền để mời đại phu khám bệnh bốc thuốc, chỉ còn cách ai mách
thuốc gì thì uống thuốc đó, cầm cự được chút nào hay chút ấy, bụng nghĩ:
“Trương Nguyên ta không phải Chúa cứu thế, nhưng thấy nguy thì không
thể khoanh tay đứng nhìn được. Phụ thân của Chân Chân biết võ công, tòng
quân còn khổ cực hơn làm kiệu phu nhiều, căn bệnh này làm sao quật ngã
ông ấy được.” Cậu nói:

- Thuốc này không được uống nữa. Cha cô có tự bước đi được không,

tôi đưa ông ấy tới chỗ đại phu.

Chân Chân vừa mừng vừa lo, đặt bát thuốc xuống, chạy vào trong

buồng gọi cha:

- Phụ thân...

Rồi cô dìu cha bước ra ngoài. Cha cô có dáng người cao lớn, tướng mạo

khôi ngô, tầm hơn ba mươi tuổi, mặt mũi kiên nghị, dưới cằm có một bộ
râu ngắn màu vàng kim. Hai mắt ông đã hõm sâu vào, mặt mũi thất sắc, hơi
ngả vàng, quả thực bệnh không hề nhẹ.

Người đàn ông cố vận sức thi lễ với Trương Nguyên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.