LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 367

Nói xong, đem hai tờ giấy đưa lên.

Lưu Tông Chu nhận lấy hai tờ giấy, đảo mắt qua một lượt, lông mày

nhíu lại, chữ viết không đẹp làm ông trong lòng cũng không thoải mái, thôi
thì để xem là viết gì đã vậy...

- Tay không bắt hổ, cả người lội sông. Đây đều là hữu dũng vô mưu,

Phu Tử lấy một chuyện có thực làm ví dụ. Gặp chuyện mà biết sợ, mưu
tính tốt thì ắt thành, gặp chuyện có thể sợ, biết mưu tính thì có thể làm chủ
được tình hình.. Dùng hay bỏ phải do ta, ta có thể không hỏi. Xuất trận
không thể luôn chiến thắng mà không bao giờ thất bại. Thắng bại cũng
không do ta, nhưng ta không thể không hỏi. Biết sợ mà lập mưu tính kế tốt,
đó cũng là do ta mà thôi. Tử Lộ dũng cảm, dám đứng ra thống lĩnh ba quân
xuất chinh đã đảm đương được tương đối tốt, không biết điều hành tam
quân thì càng phải thận trọng.

Phu tử càng không thể không biết điều hành tam quân, Tử Lộ hoặc là có

chỗ chưa được, cố nán lại học tập thêm để tiến bộ hơn nữa.

Còn sống chết do mệnh, phú quý nhờ trời, lời này không phải cầu là

nhất định được. Nếu có thể cầu mà được thì vẫn hợp đạo lí, không phải
phạm pháp tuy không được quang minh chính đại cho lắm nhưng cũng sẽ
không từ chối; nếu không thể cầu, thì đây đây là phi đạo. Xưa có câu “tay
không bắt hổ” cũng chính là đạo ngôn, trong đó cũng có mệnh. Phú quý có
thể cầu ngôn mệnh, hiểu mệnh con người thì sẽ sẽ nói những điều thiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.