LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 372

Trương Nguyên thận trọng nói:

- Học trò không rõ ý của tiên sinh, tiên sinh năm đó đỗ đồng sinh hình

như cũng chưa tới hai mươi tuổi.

Lưu Tông Chu hơi cười rộ lên:

- Tên hậu sinh này hiểu rất rõ, muốn lấy mâu của ta đâm vào chính

thuẫn của ta sao (mâu và thuẫn là hai vật từa tựa như giáo và khiên đó), nói
thực cho ngươi biết, bây giờ ta cũng hối hận năm đó học bát cổ quá sớm,
cho nên sau khi đậu tiến sĩ còn phải lặn lội tới tận Đức Thanh xa xôi bái
kính dốc lòng thỉnh giáo làm môn hạ của Am tiên sinh, đây mới là bước
đầu trên con đường nho học, còn ngươi … Lưu Tông Chu chỉ vào Trương
Nguyên:

- Tư chất thiên phú của ngươi còn hơn ta, lúc ta mười lăm tuổi đối với

mấy thứ “Tứ thư”, “xuân thu” nàykhông hiểu thấu được như ngươi, còn
ngươi lại tự học mà có thể lĩnh ngộ được tới như vậy, ta tự thấy không
bằng. Cho nên nói ngươi tuổi còn nhỏ mà học chế nghệ thật sự là đáng tiếc,
theo ý của ta, hai mươi tuổi ngươi tham gia khoa cử vẫn là sớm, tốt nhất là
cả đời không nên tham gia khoa cử, gia cảnh nhà của ngươi bậc trung,
không cần vì áo cơm mà phiền não, chuyên tâm nghiên cứu học vấn không
phải là tốt sao.

Lưu Tông Chu nghiêng người về phía trước, ánh mắt tha thiết nhìn

Trương Nguyên. Lão rất kỳ vọng vào Trương Nguyên, với lĩnh ngộ của
Trương Nguyên, thêm với sự dốc lòng dạy bảo của lão thì Trương Nguyên
trở thành một đại nho cũng phải điềukhông thể.

Trương Nguyên dở khóc dở cười, thật không biết nói như thế nào với

Lưu Tông Chu nữa. Nói nông dân muốn tạo phản, Lưu Tông Chu nhất định
sẽ nói lở nấm da cần gì lo lắng, nói Đại Minh triều sắp tiêu diệt vong, còn
diệt vong trong tay đứa con của Nỗ Nhĩ Cáp Xích - Hoàng Thái Cực, Lưu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.