LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 469

-Trương công tử người xem, giờ phải làm sao?

Trương Nguyên tất nhiên không phải vì lễ giáo phong kiến “nam nữ thụ

thụ bất thân” mà không dám lên núi. Bây giờ nữ lang Thương thị kia cũng
gần như là vị hôn thê của hắn rồi, gặp mặt bồi đắp tình cảm một chút thì đã
sao nào? Chẳng lẽ hắn phải chờ đến khi động phòng hoa trúc mới gặp mặt
ư?

-Quản gia, nếu ông không lên đó thìcứ ở đây chờ ta. Ta tự lên núi

thưởng cúc một mình.

Giọng điệu của Trương Nguyên rất tự nhiên.

Quản sự liên tục gật đầu nói:

-Vâng, xin Trương công tử cứ tự nhiên.

Trương Nguyên cất bước lên núi, men theo thềm đá uốn lượn dưới tàng

cây sơn trà, đi tới vườn cúc. Còn chưa thấy được hoa cúc thì hắn đã cảm
thấy hơi lạnh xộc vào mũi. Đã là cuối tháng mười rồi, mùa đông thật rét.
Rất nhiều bong cúc đã tàn, chỉ có Lục mẫu đơn”, “quyển châu liêm”, “lân
trảo cúc” là còn chịu được rét nên vẫn còn nở.

Vườn cúc mười mẫu rất rộng, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Thương Đạm

Nhiên và Thương Cảnh Huy đang ở đâu. Trương Nguyên cũng không vội
đi tìm mà rong chơi trên đường mòn trong vườn hoa, nhàn nhã ngắm những
cành cúc tàn trong sương, lại càng thích ngắm những đóa hoa cúc nở muộn
bất chấp thời tiết giá rét này. Gần trưa, ánh mặt trời chiếu rọi, hắn bỗng cảm
thấy ấm áp dễ chịu trong người. Khi đang ngắm một cây “quyển châu liên”
thì hắn chợt nghe tiếng tiểu Cảnh Huy cách đó không xa đang vui sướng
gọi:

-Trương công tử ca ca, bọn muội ở trong này. Huynh mau đến tìm

chúng muội đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.