LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 468

- Đừng nóng vội, cô cô muội sẽ ra ngay thôi.

Thương Đạm Nhiên ngồi ở trong khoang thuyền rốt cục cũng không thể

ngồi không yên được nữa rồi. Cô cháu gái tinh nghịch của nàng nhất định
đòi quấn lấy nàng, đòi nàng phải dẫn đi tìm Trương công tử ca ca bằng
được. Nàng cũng không biết nên làm thế nào, nhất thời hồ đồ mới mang nó
theo. Lúc này thật sự là xấu hổ, xấu hổ chết mất. Bây giờ cô quỷ con kia lại
đang ngoan cố thúc giục nàng, nàng đành phải lên tiếng:.

-Đừng kêu nữa được không?

Thương Đạm Nhiên hơi khom người đi ra khỏi khoang thuyền. Nàng

đội mũ Chiêu Quân, mặc áo lông chồn màu tía, áo khoác gấm Tô Châu,
khuôn mặt rạng ngời như ánh bình minh, đôi mắt trong veo mà kiều diễm
như làn nước thu. Vẻ mặt nàng nửa e thẹn, nửa buồn bực, vui buồn lẫn lộn.
Nàng kéo vạt áo nhẹ nhàng lên bờ, chỉnh đốn lại trang phục rồi thẹn thùng
vén áo thi lễ với Trương Nguyên, rồi lại nói khẽ rất nhanh một điều gì đấy
mà ngay cả người thính tai như Trương Nguyên cũng không nghe rõ.
Thương Đạm Nhiên dắt Thương Cảnh Huy bước nhanh lên núi. Tiểu Cảnh
Huyvừa đi vừa quay đầu lại kêu lên:

-Trương công tử ca ca mau đi thôi.

Rồi lại hỏi cô cô:

-Cô cô, người cười gì vậy?

Sau đó bóng hai người đã bị cây sơn trà che mất.

Lương ma ma và tỳ nữ Phương Hoa cùng vội vàng đi theo, vị quản gia

đi theo Trương Nguyên trợn tròn mắt há hốc mồm, không biết nên làm thế
nào cho phải. Đại tiểu thư lên trên núi, đương nhiên ông ta cũng không tiện
đi cùng. Còn vị Trương công tử kia phải làm sao bây giờ? Hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.