LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 563

Trương Nguyên quay trở về thư phòng, viết thêm gần nửa canh giờ

“Linh Phi kinh” nữa. Thỏ Đình đến mời thiếu gia ra dùng cơm. Ngoại trừ
ngày lễ tết vui vẻ náo nhiệt, người hầu đều không được phép ngồi cùng bàn
ăn cơm với chủ nhân. Cơm của hai mẹ con Trương Nguyên đương nhiên
thịnh soạn hơn bọn họ, có cá có thịt, có canh tươi nhất phẩm và cơm gạo
trắng. Đám người hầu thì ăn củ cải rau xanh và gạo lứt, chỉ có mồng một và
mười lăm hàng tháng mới được ăn thịt vào bữa tối. Thúy Cô lấy hai lá sen
đã được rửa sạch gói hai chén cơm và bốn cái đầu ôi để Mục Chân Chân
mang về cho cha. Mục Chân Chân lấy đôi giầy rơm của phụ thân nàng ra đi
bên ngoài đôi giày nỉ, đi đến hàng rào trúc cạnh cửa cửa, nàng cảm thấy có
gì đó khác thường, quay đầu nhìn lại thì hóa ra thiếu gia đang đứng ở cửa
chính nhìn nàng. Mặt nàng đột nhiên nóng bừng lên. Vừa thấy Mục Chân
Chân quay đầu lại nhìn, Trương Nguyên cười nhẹ nói:

- Ừ, Chân Chân nàng đi giầy rơm ra ngoài giầy nỉ vậy là tốt, lại chống

trơn nữa. Đợi lát nữa ta lên Long Sơn cũng sẽ đi giầy như vậy.

Mục Chân Chân nói:

- Vậy thiếu gia lên núi cẩn thận, tỳ nữ về đây.

Mặt trời náu trong tuyết cả ngày, đến lúc xẩm tối mới lộ ra, quả là một

buổi hoàng hôn đẹp vô cùng. Ánh mặt trời chiếu rọi lên tuyết trắng tạo nên
một dải màu đỏ hồng tuyệt đẹp, giống như gương mặt đỏ bừng của nàng
thiếu nữ lúc thẹn thùng vậy.

Trương Nguyên nhìn Mục Chân Chân đi xa liền bảo Thạch Song tìm đôi

giày rơm để hắn mang bộc bên ngoài đôi giầy da, rồi tìm thêm vài sợi dây
da quấn khắp đùi, trên núi nhiều tuyết không làm vậy sẽ không chịu được
lạnh. Vũ Lăng muốn đi cùng với thiếu gia, cũng bắt chước thiếu gia đi thêm
giày rơm.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôiđâu vào đấy rồi thì nắng cũng nhạt dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.