LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 796

Rồi cũng không thèm đếm xỉa gì đến hai vị ca ca, hai người đó cũng

cười bồi, hỏi thăm, rồi nịnh hót vài câu.

Trong gia đình, Khâu thái giám xếp hàng thứ năm, Khâu lão nhà sinh

đông con, làm không đủ ăn, đành cho thiến một đứa con, nhờ người đưa lên
kinh thành.

May mắn thuận lợi được tiến cung, tranh đấu hai mươi năm trời, rốt

cuộc thăng tiến làm thái giám coi sóc việc thu thuế mỏ bạc, địa vị xem như
ngang hàng với Bố chính sứ đại nhân.

Vốn là nhà nghèo rớt mồng tơi, Khâu gia cũng cậy thế, nhờ đó mà trở

nên khá giả hơn. Khâu thái giám vì thế mà tâm tình vô cùng phức tạp, một
mặt mong muốn người nhà được sống sung túc, một mặt lại canh cánh
trong lòng việc mình bị thiến, luôn cho rằng cả nhà họ Khâu đều nhờ cái
vật dưới hông của lão mà trở nên giàu có, thật khiến lão càng nghĩ càng tức
không chịu được, vì thế mỗi lần nhìn thấy anh em cháu chắt của mình thì
sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi, chẳng qua trên đời cũng có một số
việc chỉ có thể dựa vào người trong nhà~ Khâu thái giám nói -Cha à, ta từ
Vân Nam có mang theo một ít thổ sản, cha cho người đem về nhà đi, khoan
hãy dùng vội, đợi qua ba, năm năm nữa rồi từ từ mua ruộng, mua nhà, mua
cửa tiệm.

Khâu lão vừa nghe liền biết con lão quả thật vu cáo hãm hại người khác

đòi năm mươi ngàn lượng, Khâu lão tuy tham tiền, nhưng vốn sinh trưởng
từ thôn quê, hãy còn rất chất phát, đành than:

-Thằng chó con này.

-Cha Khâu thái giám có chút mất vui nói:

-Ta chẳng phải sớm nói với người rồi sao, đừng gọi ta là “chó con” nữa

có được không, cha nói xem, ngoài việc sinh ra ta, đặt cho ta cái tên khó
nghe, người còn làm được gì cho ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.