LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 905

nhất của mình ra cho mọi người cùng nhau bình luận.

Dương Thạch Hương quay sang Lục Thao nói:

- Lục huynh, huynh đọc trước đi, đọc bài “Quân tử vô chung thực”

trong Tuế thử của huynh năm ngoái ấy.

Lục Thao liền đứng dậy chắp tay nói:

- Vậy thì tại hạ xin được mạn phép. Đầu đề bài bát cổ này của tại hạ là

“Quân tử vô chung thực”. Khẽ ho lấy giọng một tiếng, Lục Thao bắt đầu
đọc to. Mở đầu là phá đề, thừa đề, nguyên đề, khởi giảng rồi tới so sánh
liên tưởng. Phần so sánh liên tưởng có chỗ không nhớ rõ bèn liếc vào trong
bản thảo nói:

- Chuyện là từ người mà ra, ban đầu có tranh giành cái lớn, sau tất có sẻ

chia cái nhỏ. Phân biệt chi phú quý nghèo hèn, phàm đều vì cái to lớn, ỷ
vào cái to lớn, như vậy là thành đức ư? Chuyện ăn uống hằng ngày… Đây
là liên hệ tới xuất cổ, bên dưới còn có liên hệ với đối cổ, Lục Thao đang
định đọc tiếp thì Phạm Văn Nhược lại giơ tay nói:

- Được rồi, cuốn này của Lục huynh đọc tới đây thôi, tinh hoa đã cạn

hết rồi.

Lục Thao cảm thấy vừa bối rối vừa xấu hổ. Cuốn bát cổ này là cuốn mà

gã vô cùng tâm đắc, đang đắc ý cao giọng thì đột nhiên bị ngắt lại không
cho đọc tiếp, chẳng khác nào khúc xương mắc nghẹn lại trong hầu, khó
chịu hết sức. Lục Thao bản tính ôn hòa lương thiện, rất ít khi tranh đấu với
người. Hơn nữa Phạm Văn Nhược là cử nhân, địa vị ở phía trên mình nên
gã cũng đành ngậm ngùi cho qua.

Trương Nguyên bực thầm, Phạm Văn Nhược này quá sức vô lễ rồi, cử

nhân là có thể cả vú lấp miệng em như vậy sao? Cậu chắp tay nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.