LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 911

cảm giác như mọi thứ trước mắt đều mất đi màu sắc, tim đau đến phải co
giật.

Mục Chân Chân rất mau nước mắt, lúc này nước mắt lại tràn mi.

Nhược Hi hoảng hốt, vội an ủi:

-Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.

-Tiểu Nguyên có ức hiếp ngươi đúng không, vẫn cứ làm ngươi đau đớn

có đúng không? Ôi, cái con người này, ta còn tưởng hắn đã trở nên biết
điều rồi, sao lại vẫn cứ lỗ mãng cộc cằn như thế chứ...

Nhưng Mục Chân Chân lại ngừng khóc rồi bật cười, ngẫm nghĩ lại mình

thật không biết điều, thiếu gia đâu có ức hiếp nàng, làm cho đại tiểu thư
hiểu lầm, lát nữa nhất định sẽ trách cứ thiếu gia, liền nói:

-Đại tiểu thư, thiếu gia không có ức hiếp tiểu tỳ, thật sự không có ạ.

Trương Nhược Hi bực bội hỏi:

-Không ức hiếp ngươi, vậy sao ngươi lại khóc?

Mục Chân Chân thẹn thùng trả lời:

-Là do nô tỳ nghĩ đến thiếu gia đối tốt với nô tỳ nên cảm động khóc thôi

ạ.

Không biết tại sao Trương Nhược Hi lại bị Mục Chân Chân nói đến đỏ

cả mặt, bèn nói tránh đi:

-Chúng ta đến bên đình xem họ nói chuyện gì, hình như là đang đọc bát

cổ. Ồ, không phải là người của bên xã Thanh Phổ đọc mà là người Tô
Châu, có vẻ như giọng Tô Châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.