LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 917

Phạm Văn Nhược “hừ” một cái đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt

Trương Nguyên, nghiêm giọng nói:

-Tên tiểu tử Trương Nguyên kia, nếu hôm nay ngươi không mang được

quyển “khả nghi đường thì văn bát bách đề” ra đối chứng với ta, ta sẽ gong
cổ ngươi đi gặp quan, ngươi nói vậy chẳng phải đang xỉ nhục bài ta làm là
do sao chép mà có sao, thật quá quắc, ta thề không đội trời chung với
ngươi.

Đám người Lục Thao, Dương Thạch Hương đều kinh hãi thất sắc, vu

cáo cử nhân sao chép bài, tội này không nhỏ đâu trương Nguyên ơi, đây là
phải đi gặp quan đấy. Đến chừng thế nào Trương Nguyên cũng phải chịu
đòn roi, Lục Thao vội vàng tiến lên vài bước, đang lúc muốn giảng hòa, thì
Trương Nguyên lại bình tĩnh lên tiếng nói:

-Cần chi gặp quan, việc này nếu gặp quan chẳng phải chuyện bé xé ra to

ư, hơn nữa còn ảnh hưởng tới danh tiếng của Phạm cử nhân ngươi, khoan
nóng vội, bình tĩnh đã, để ta nói tiếp nào.

Phạm Văn Nhược tức điên, nghiêm giọng nói:

-Ngươi... ngươi nói, nói đi, hôm nay nếu không moi ra được chứng cứ

thì ta tuyệt đối không bỏ qua đâu.

Trương Nguyên nói:

-Ta đã nói “Đại Úy dân chí “ này ta đã đọc qua, đương nhiên sẽ có

chứng cứ hẳn hòi, nhưng quyển sách “Khả Nghi đường thời văn bát bách
đề” kia ta không mang theo, nó hiện đang ở Sơn Âm xa ngời ngợi, vả lại ta
xem từ vài năm trước, sớm đã không nhớ đặt nó ở đâu, đừng gấp, nghe ta
nói này, sách thì không có, nhưng bài chế nghệ đó ta nhớ rất rõ ràng, ta có
thể đọc thuộc tại chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.