LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 119

ngai có thể cảm nhận được quyền năng của bà ta, sự gần gũi của bà với
thần thánh.

Nếu Tarquin cho phép bà đốt nốt chỗ sách cuối, nếu ông ta ném đi lời

đề nghị đó... có lẽ Sibyl sẽ không phải người mà các lính gác quyết định
đâm chết.

"Thế nào?" Sibyl nhắc lại, giơ 3 quyển sách cuối gần với ngọn lửa.

Tarquin nuốt lại cơn giận. Qua hàm răng nghiến chặt, ông ta buộc phải

nói: "Ta đồng ý với đề nghị của bà"

"Tốt" Sibyl nói, không hề có sự khuây khỏa nào rõ ràng hay sự thất

vọng trên gương mặt bà "Hãy để vụ giao dịch được diễn ra ở Bức Tường
Pomerian. Một khi tôi có tiền, ngài sẽ có Sách"

Sibyl biến mất trong một tia sáng xanh lam. Giấc mơ của ta tan vỡ

theo bà.

"Mặc miếng ga trải giường này của anh đi" Meg ném cái áo toga vào

mặt ta, đó không phải là cách tử tế nhất để bị đánh thức.

Ta chớp mắt, vẫn còn nghiêng ngả, mùi của khói, rơm mốc meo, và

mồ hôi của người La Mã quanh quẩn mũi ta "1 cái toga? Nhưng ta có phải
nguyên lão đâu"

"Anh là vị khách danh dự, vì anh đã từng là thần hay gì cũng được"

Meg bĩu môi "Tôi không được mặc bộ đó"

Ta có 1 viễn cảnh kinh khủng trong đầu về Meg trong bộ toga sắc màu

cột đèn giao thông, gieo hạt đổ ra từ nếp gấp của áo. Cô chỉ nên làm điều
đó với cái áo phông kì lân lấp lánh của mình thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.